Giản Diệc trong lòng đã tê rần, không dám cãi lại, nếu không đạo diễn thật sự sẽ đánh hắn. Hắn cẩn thận bước tới hỏi: “Đạo diễn, hôm nay quay cảnh nào ạ?”
"Diễn xuất như cậu thì đóng cái gì cũng khó coi! Hôm nay không có cảnh quay của cậu," đạo diễn nói, vừa khi Giản Diệc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng hôm nay không phải chịu khổ, đạo diễn lại chỉ vào mấy con quỷ đang đứng cách đó không xa, nói: “Mời mấy thầy dạy cho cậu, học cho tốt, không học được thì đừng về nữa, chết ở Bắc Sơn luôn đi!” Ông ta còn làm động tác như muốn đánh vào đầu Giản Diệc.
Quá đáng sợ, Giản Diệc suýt khóc luôn, không quay đầu mà chạy thẳng về phía mấy con quỷ kia, chỉ cần cách xa đạo diễn một chút là cậu đã vui.
Những ngày này cậu bị đạo diễn quỷ mắng đến phải tự nghi ngờ cuộc sống luôn rồi, nhưng nếu phải nói ra một điểm tích cực thì đó là sau khi bị mắng, Giản Diệc cảm thấy mình có chút hiểu biết hơn về diễn xuất.
Ban ngày trong đoàn phim “Trời Sinh Một Đôi”, nhân vật nam nữ chính đều rất đơn giản, một mô-típ oan gia ngõ hẹp vô cùng sáo mòn*, không có yêu cầu sâu sắc gì. Trải nghiệm mới mẻ này đã giúp Giản Diệc có chút tiến bộ, nhưng khi đến đoàn phim quỷ vào ban đêm, cậu phải diễn một con quỷ nhỏ lăn lộn dưới đáy xã hội, trải qua đủ loại tình cảm nóng lạnh của giới quỷ, một hình tượng rất phức tạp, tốt xấu lẫn lộn, nên kỹ năng của cậu không đủ dùng.
*sáo mòn: nhàm chán và đơn điệu vì đã được nhiều người dùng lặp đi lặp lại quá nhiều.
Giản Diệc đoán rằng với tính khí của đạo diễn quỷ thì thầy giáo mà ông mời tới cũng sẽ đáng sợ không kém. Nhưng ngoài dự đoán, hai thầy giáo, một nam một nữ trông rất hiền lành. Thầy giáo mặc trường sam*, không biết chết từ khi nào, trông rất cổ điển. Cô giáo thì như một bà lão bình thường, mắt mày luôn mang nụ cười.
*"长衫" (cháng shān): có nghĩa là "áo dài" hoặc "áo choàng dài." Đây là một loại trang phục truyền thống của Trung Quốc, thường được làm bằng vải nhẹ và thoáng mát, có chiều dài đến gối hoặc thấp hơn, và thường có thiết kế đơn giản, thanh lịch. Ở một số vùng, "长衫" cũng có thể được gọi là "khoác dài" hoặc "áo thụng."
Áo dài này thường được mặc bởi cả nam và nữ, và nó thường mang lại cảm giác cổ điển, thanh thoát.
Bọn họ yêu cầu Giản Diệc diễn một đoạn đơn giản, và đương nhiên là Giản Diệc diễn rất không chuyên nghiệp. Ở dương gian cậu cũng đã học qua vài khóa diễn xuất và lời thoại, nhưng rõ ràng không có tác dụng, thầy giáo không chỉ ra lỗi của cậu, cũng không tìm ra nguyên nhân.
Hai vị thầy dạy này thì khác, nghiêm khắc nhưng hiền lành, vài lời chỉ dẫn gần như trúng điểm quan trọng, còn tự làm mẫu cho Giản Diệc, lần đầu tiên hắn có cảm giác hiểu rõ mọi thứ trong lớp học diễn xuất thế này.
Chỉ có một điều, thầy giáo mặc trường sam thì không sao, Giản Diệc không thấy có vấn đề gì. Nhưng cô giáo càng nhìn càng thấy quen, lại thấy cô mặt mày hiền hậu, anh cẩn thận hỏi: “Cô ơi, em cảm thấy hình như đã gặp cô ở đâu rồi.”
Cô giáo nhìn cậu một cái, cười nói: “Có thể lắm, trước đây tôi cũng từng đóng vài bộ phim, cách đây mấy chục năm rồi, tôi tên là Hoàng Nguyệt Mân.”
Ồ, Hoàng Nguyệt Mân.
Ban đầu Giản Diệc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó đột nhiên mở to mắt, trời ơi, Hoàng Nguyệt Mân!
Dù hắn không phải là xuất thân từ nghiệp diễn, trước đây cũng không biết nhiều về giới truyền hình, nhưng cái tên này đã ảnh hưởng đến cả một thời đại trong làng phim ảnh.
"Em, em và mẹ em cùng ba em đều rất thích ngài! Cô Hoàng*." Giản Diệc kích động đến mức nói lắp, trong đầu tự hỏi mình có tài đức gì, lại mang theo gánh nặng trong lòng, vội vàng đảm bảo, "Em, em nhất định sẽ học thật tốt, không phụ lòng tiền bối* dạy dỗ!"
*Gốc: "老师" (lǎoshī) có nghĩa là "thầy" hoặc "giáo viên", được dùng để chỉ người dạy học, người có chuyên môn hoặc kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó.
*Gốc: "前辈" (qián bèi) có nghĩa là "tiền bối", được dùng để chỉ những người có kinh nghiệm, địa vị cao hơn trong một lĩnh vực nào đó, thường là trong văn hóa, nghề nghiệp hoặc học thuật.
Hoàng Nguyệt Mai cười cười nói: “Nói đến tiền bối, thầy Trương đây mới thực sự là tiền bối kìa.”
Bà biết với tuổi của Giản Diệc, chắc chắn không thể biết thầy Trương, nên chủ động giới thiệu một chút.
Giản Diệc nghe những danh hiệu có thể kéo dài cả toa tàu*, những thành tích đủ để viết vào sách lịch sử, linh hồn đã rời khỏi cơ thể như thể lại chuẩn bị rời khỏi lần nữa, cảm thấy bị quỷ kéo đi diễn đã không còn là kỳ ảo, mà được các bậc thầy trong giới chỉ dạy mới thực sự là kỳ ảo.
*Gốc: "能拉一火车" (néng lā yī huǒchē): "có thể kéo một đoàn tàu," hàm ý về sức mạnh, sự mạnh mẽ hoặc tầm ảnh hưởng lớn.
Câu này dùng để chỉ những người có địa vị hoặc uy tín rất cao trong xã hội, đến mức mà danh hiệu của họ có thể ví như "có thể kéo cả một đoàn tàu," tức là rất mạnh mẽ và có ảnh hưởng lớn.
Nó thường được dùng để thể hiện sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với những nhân vật có tầm vóc lớn trong một lĩnh vực nào đó.
Được thầy giỏi chỉ dạy, chỉ qua một đêm, khi Giản Diệc tỉnh dậy ở khách sạn vào ban ngày đã cảm thấy mình khác hẳn, quyết tâm học hành chăm chỉ.
Buổi sáng không có cảnh quay nên cậu không dậy ngay lập tức, chỉ mở điện thoại xem một bộ phim mà mình đã tua đến phần kết để xem xét những điểm yếu trong phần thể hiện của mình lúc đó.
Không xem thì thôi, vừa xem được hai phút, mấy ngón chân của Giản Diệc đã vẽ ra cả một bức tranh "Bát Cảnh Âm Sơn"* trên ga giường.
*Bát Cảnh Âm Sơn (阴山八景): tám cảnh đẹp nổi tiếng của vùng núi Âm Sơn ở Trung Quốc. Đây là một khu vực có phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, bao gồm các đặc điểm như núi non, suối nước, và cảnh quan tự nhiên độc đáo.
Ý của đoạn này là ẻm tự xem lại phim mình diễn xong tự xoắn quẩy xấu hổ lăn lộn trên giường ý mọi người :))))
Cái người cứ trợn mắt, chu môi, diễn cái nét ngớ ngẩn đó là mình hả?! Sao trước đây mình có thể tự cảm thấy bản thân diễn cũng không tệ thế nhỉ?!
Giản Diệc ôm ngực, đau khổ tắt video, cảm giác như vừa trải qua một câu chuyện kinh dị chỉ trong vòng có hai phút. Hắn thậm chí bắt đầu hiểu được cảm giác của những người ghét mình, cái thứ diễn xuất này thật sự không thể nhìn nổi.
Đến mức khi Giản Diệc cầm điện thoại lên lần nữa, thấy đội ngũ của mình đã mua cho mình vị trí hot search hàng đầu, thấy những lời khen ngợi nhiệt tình của fan và những đoạn phim bị thổi phồng quá đà, Giản Diệc không kiềm chế được, đăng một dòng trạng thái trên Weibo.
Giản Diệc: # Giản Diệc thật sự tuyệt vời # Chỉ thế này thôi mà cũng gọi là có diễn xuất sao?!