Quý Ức không phải lần đầu tiếp xúc với những âm hồn, anh hiểu rõ bọn họ cũng có đủ loại tính cách, mưu mô khác nhau. Không thể vì vài giọt nước mắt hay mấy lời than khóc mà mềm lòng, nếu không chỉ rước họa vào thân. Người và ma vốn dĩ không cùng đường, tốt nhất là phải phân định ranh giới rõ ràng, không cần nảy sinh lòng thương hại thừa thãi.
Nghe Quý Ức nói dữ dằn như vậy, lão quỷ vội lau nước mắt: “Thế, thế thì cậu đi đi.”
Ý nghĩ muốn lừa người sống về để được hưởng niềm vui đã tan biến sạch sẽ, lão chỉ mong người sống đáng sợ này mau mau rời đi, tha cho lão và cái bia mộ một con đường sống.
Quý Ức không vội đi, anh lấy từ trong balo ra một quả táo, cắn một miếng ngay trước mặt lão quỷ. Quả táo đỏ tươi, giòn tan, một tiếng răng rắc vang lên, chút nước táo ngọt ngào bắn ra.
Lão quỷ nhìn chằm chằm vào miệng Quý Ức, mắt không rời, nước miếng sắp trào ra tới nơi rồi.
Quý Ức vừa từ tốn ăn táo vừa thong thả hỏi: “Tôi nghe người ta nói núi này nhiều chuyện tà ma, có phải là do các người quấy phá không?”
Anh nói “các người”, ý chỉ quỷ trong núi. Ở đây không chỉ có mỗi một ngôi mộ cô quạnh, còn có nhiều quỷ mới quỷ cũ. Nơi nào mà chẳng có quỷ, nhưng những nơi vắng vẻ ít người lui tới thì quỷ khí lại càng nhiều. Chưa kể đến giữa chốn rừng sâu núi thẳm này, rất dễ sinh ra âm khí, thỉnh thoảng có chút chuyện ma quái cũng không phải gì lạ.
Tâm trí lão quỷ đang dồn cả vào quả táo, nghe thấy câu hỏi của Quý Ức mới giật mình tỉnh lại, vội vã lau khóe miệng, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đâu có đâu.” Lão cũng không hoàn toàn phủ nhận, ngay lập tức giải thích thêm: “Không phải chuyện gì cũng do bọn tôi làm, quỷ ở đây thì làm được trò trống gì chứ?”
Mặc dù đây là quê mẹ, nhưng ông ngoại của Quý Ức mất từ sớm, mẹ anh sau khi lấy chồng thì cũng không quay lại đây nữa. Những gì Quý Ức biết về Nam Lĩnh chỉ là vài câu mẹ anh từng kể lại. Ngay cả hình dáng ông ngoại thế nào, từng làm gì anh cũng không biết, mà khu vực Bắc Sơn này anh lại càng mù tịt.
Vì thường xuyên gặp những âm hồn, Quý Ức từ lâu đã quen rồi. Đa số những lúc đó anh đều bỏ qua, chuyện gặp lão quỷ thế này cũng là trường hợp hiếm hoi.
Lần này định vào núi, trên đường đi nghe nhiều người bảo khu này nhiều chuyện tà ma, Quý Ức muốn hỏi lão quỷ chút tình hình ở đây, lỡ có gì còn chuẩn bị tinh thần trước.
Nghe lão quỷ nói bọn họ không gây ra chuyện gì lớn, Quý Ức hỏi: “Ý ông là sao?”
Khi hỏi, anh vẫn không ngừng cắn táo, hương vị ngọt giòn của quả táo từ miệng anh tỏa ra, làm lão quỷ thèm đến mức chân cũng run rẩy, cuối cùng đành phải kể sơ qua cho Quý Ức.
Quý Ức nghe xong cũng hiểu được phần nào.
Khu Bắc Sơn này vốn dĩ nằm ở vùng ngoại thành Nam Lĩnh, bây giờ bọn họ đang đứng giữa vùng núi sâu, cũng thuộc rìa Bắc Sơn. Tuy Bắc Sơn được phát triển tốt, nhưng điều đó chỉ tốt với con người thôi, với đám hồn ma thì chẳng có gì thay đổi cả. Quanh khu vực núi hoang vu này, ngoài vài hồn ma đã định cư từ trước, phần lớn những hồn ma lang thang chẳng thể vào trong khu dân cư, chỉ đành lẩn quẩn ở đây mà thôi.
Nói đơn giản hơn thì nơi Quý Ức đang đứng hiện tại giống như vùng quê của giới quỷ vậy, có rất nhiều hồn ma nhàn rỗi, thậm chí quỷ sai cũng không quản nổi, nên chuyện xảy ra vài việc quái dị cũng là lẽ đương nhiên.
Lão quỷ bảo không phải mọi chuyện đều do bọn họ gây ra còn có một lý do khác. Gần khu rừng núi này ngoài các âm hồn còn có những loài khác như tinh quái hay sơn tiêu, không hoàn toàn chỉ là linh hồn quấy phá.
Nghe hết mọi chuyện thì Quý Ức cũng vừa gặm xong quả táo, chỉ còn lại cái hạt. Để tránh gây ô nhiễm, anh ném hạt táo vào đám cỏ dại, vỗ tay rồi nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Nói xong, anh quay người đi thẳng.
Lão quỷ căng thẳng suốt từ nãy đến giờ, giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy Quý Ức đã đi xa chừng hơn chục mét, lão quỷ không chần chừ nữa, vội tìm hạt táo trong đám cỏ. Nếu có thể, lão còn định liếʍ nước táo bám trên hạt nữa luôn.
Lúc Quý Ức vứt hạt táo, lão đã lén lút nhớ kỹ vị trí.
Đói bụng lâu quá rồi, không còn cách nào khác.
Hạt táo cũng không khó tìm, lão lục lọi một lúc là thấy ngay. Đang định liếʍ một miếng nếm thử thì nghe thấy tiếng bước chân Quý Ức vòng lại.
Lão quỷ cuống quýt giấu hạt táo ra sau lưng, làm ra vẻ thản nhiên: “Còn có chuyện gì vậy?”
Quý Ức nhìn lão với ánh mắt bình tĩnh, giả bộ không hề hành động giấu hạt táo của lão: “Quên mất một chuyện.”
Lão quỷ sợ hãi đến tim đập thình thịch, chẳng biết Quý Ức quên cái gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Nghĩ đến việc Quý Ức vừa bảo nhà hắn đã không còn, rồi lại thấy Quý Ức nói xong thì đi thẳng về phía mộ phần của mình, lão chỉ sợ Quý Ức định mang luôn cái nhà của hắn đi. Trong lúc hoảng hốt, lão quên cả giấu hạt táo, chỉ muốn lao đến ôm chân Quý Ức xin tha.
Không ngờ Quý Ức lại rút ra từ trong túi một quả táo đỏ to tướng, trước khi lão quỷ lao vào ôm chặt, Quý Ức khom lưng đặt quả táo trước mộ phần của lão.
Động tác nhào tới của lão dừng khựng lại. Quý Ức đứng thẳng dậy, giơ tay vẫy vẫy, hờ hững nói: “Không tiễn nhé.” Không hề giải thích gì về việc để lại quả táo.
Lần này Quý Ức đi thật, chẳng ngoái lại nhìn.
Lão quỷ dõi theo bóng lưng Quý Ức, không thể tin nổi, cúi xuống nhìn quả táo lớn đỏ au trước mộ mình, dụi dụi mắt, nhìn lại vẫn thấy quả táo còn đó, đầy đặn hấp dẫn.
Lần gần đây nhất có người để lại đồ vật trước mộ lão là hơn mười năm trước, khi con gái lão đến thăm mộ lần cuối. Quý Ức đúng là hung dữ đến mức dọa cả quỷ thật, nhưng lại cho lão quả táo to đùng.
Vành mắt lão quỷ nóng lên, tâm trạng rối bời, lại muốn khóc nữa rồi.
Con đường trước đó các ông cụ ở quán nước chỉ cũng dễ tìm thôi, Quý Ức quay về hướng ban đầu định đi. Dù Hồng Diệp thôn đã biến mất từ lâu nhưng con đường dẫn về thôn năm xưa vẫn còn. Những nơi quan trọng vẫn rải rác vài hòn đá, dù bây giờ kẽ đá mọc đầy cỏ, dấu vết đường cũ vẫn còn có thể nhận ra.
Quý Ức nhặt một cành cây cứng cáp, vừa đi vừa nhẹ nhàng gạt gạt trên đường, đề phòng trong cỏ có động vật hoang dã nhỏ nào đó ẩn nấp, tránh cho đôi bên vô tình giáp mặt mà hoảng hốt.
Thỉnh thoảng trong bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt nho nhỏ khi một con vật không rõ nào đó bị quấy rầy mà bỏ chạy, còn lại chỉ là tiếng lá cây xào xạc trong rừng khi bị gió thổi qua cùng tiếng côn trùng kêu râm ran và chim hót vang trời.
Bầu trời vẫn âm u như trước nhưng không có dấu hiệu sắp mưa. Thỉnh thoảng có vài chú chim bay qua chân trời, biến mất trong rừng cây phía trước rồi cất lên những tiếng kêu dài dằng dặc.
Bầu không khí như vậy dễ khiến người đi một mình cảm thấy lo lắng, nhưng Quý Ức lại không hề sợ hãi, ngược lại cơn gió thổi qua mặt, lướt nhẹ trên gò má khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Đi một lúc, anh dừng lại trước một ngã ba đường. Quý Ức đang suy nghĩ về những chi tiết mà những ông cụ lúc nãy đã nói, cân nhắc xem mình nên đi theo con đường nào thì phía sau bỗng vang lên tiếng cỏ cây xào xạc.
Đoạn đường anh đang đi tuy không phải là nơi cao nhất, nhưng hiện tại Quý Ức càng lúc càng tiến sâu vào trong núi. Tiếng xào xạc của lá cây và cỏ dại vừa rồi rõ ràng không phải âm thanh mà thỏ rừng hay gà rừng có thể phát ra, có lẽ là một loài động vật lớn nào đó.
Bắc Sơn đã phát triển du lịch nhiều năm như vậy, dù không xảy ra việc có động vật hoang dã nào tấn công con người, nhưng vẫn nghe nói ở một vài nơi trong Bắc Sơn có lợn rừng và khỉ sinh sống.
Quý Ức lập tức lùi lại vài bước để kéo dài khoảng cách với nơi phát ra âm thanh. Anh liếc mắt nhìn qua mấy thân cây bên cạnh, lập tức nghĩ nếu gặp phải nguy hiểm thì sẽ tận dụng những cây đó ra sao, đồng thời cẩn thận quan sát cánh rừng rậm phía trước, đề phòng xuất hiện loài động vật lớn nào đó.
Bụi cây mỗi lúc một rung mạnh hơn. Quý Ức thấy được các cành lá bị đẩy bật ra bởi một thứ đồ sống nào đó đang lao tới, lộ ra một mảng lông xanh lục.
Trong ký ức của Quý Ức, không có con vật nào lại mọc lông màu xanh.
Hay đây là loại yêu tinh trong núi mà lão quỷ đã nhắc đến? Nghĩ vậy, Quý Ức vô thức lùi một bước, siết chặt nhành cây trong tay.
Cuối cùng, ‘rầm’ một tiếng, có thứ gì đó từ trong bụi rậm ngó đầu ra, bốn mắt nhìn nhau với Quý Ức.
Trái tim Quý Ức vốn đã căng như dây đàn, bỗng chốc nhẹ nhõm.
Thì ra đám lông xanh kia chỉ là một mái tóc nhuộm quá đà mà thôi.
Quý Ức còn chưa kịp phản ứng, người kia đã vỗ ngực mình một cái, mặt mày nhăn nhó: ‘Má ơi, hú hồn hú vía!’
Quý Ức: ‘...’
Cả hai xác nhận đối phương là người, cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Người kia từ trong bụi cỏ chui hẳn ra, khuôn mặt cũng lộ rõ. Hắn nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, có lẽ còn trẻ hơn Quý Ức vài tuổi, da ngăm đen, trên lưng đeo một cái ba lô lớn, cả người trông như đang đi sinh tồn nơi hoang dã, nhưng tay lại cầm một cây gậy selfie, trên đó còn kẹp một chiếc điện thoại di động.
Điều làm người ta không thể rời mắt chính là mái tóc màu xanh lục nổi bật trên làn da ngăm của hắn, trông càng thêm phần chói mắt. Mặc dù chắc là cùng độ tuổi, nhưng Quý Ức vẫn có cảm giác như mình và người này thuộc về hai thế giới khác nhau.
Quý Ức liếc mắt một cái, thấy trên màn hình điện thoại của cậu kia thỉnh thoảng còn hiện lên những dòng chữ bay bay, chắc là đang livestream.
Người kia dường như cũng nhận ra mình vừa hành động hơi đột ngột, sau khi nhìn Quý Ức một cái, hắn cười tươi nói: “Chào cậu, cậu đến leo núi à?”
Quý Ức cũng đeo một chiếc ba lô trên lưng, tay còn cầm một thứ trông giống gậy leo núi, nhìn đúng có dáng vẻ của một người đi leo núi. Khu vực núi Bắc Sơn cũng có nhiều người leo núi chuyên nghiệp đến đây.
Quý Ức lắc đầu, cố gắng không để ánh mắt mình bị mái tóc xanh của đối phương thu hút, đáp: “Không phải, tôi có nhà trên đó, chỉ lên xem một chút. Cậu đang phát trực tiếp mấy cảnh sinh tồn ngoài trời à?”
Chàng trai tóc xanh lắc đầu, rồi liếc nhìn mấy dòng bình luận. Không biết bên trong đó có ai nói gì mà hắn cười, trước tiên quay sang màn hình phát trực tiếp nói: “Không gặp phải ma, mà gặp được trai đẹp thế này cũng không tệ nhỉ.” Hắn đưa ống kính về phía Quý Ức, sau đó mới hỏi: “Cậu đẹp trai thế này, chắc không ngại lên hình chứ?”
Quý Ức không để tâm lời hắn nói, cũng không quan trọng việc mình có trong khung hình hay không, đáp lại qua loa: “Ừ.”
Chàng trai tóc xanh lúc này mới quay lại trả lời câu hỏi của Quý Ức: “Trước đây có một người cũng đến khu này phát trực tiếp, nghe đâu là quay được ma, thế nên tôi đến thử vận may.”
Nghe hắn nói kiểu dửng dưng, còn coi việc gặp ma là thử vận may, Quý Ức nhất thời cạn lời.
Anh chợt nhớ đến câu chuyện ông lão trong quán trà kể, từng có người bị dọa đến phát khϊếp khi đến đây phát trực tiếp. Không hiểu sao người này lại đùa cợt như vậy, là do tò mò với mái tóc xanh nổi bật của hắn, hay hắn đã biết rõ khả năng nơi đây có gì đó không bình thường mà vẫn đến phát trực tiếp.