Tạ công công đứng bên cạnh cũng nhìn bé vài lần, không rời mắt được.
"Tiểu công chúa thật xinh đẹp, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một đứa bé xinh đẹp như vậy."
Hầu hết trẻ sơ sinh đều nhăn nheo, thậm chí không có việc gì cũng sẽ khóc to, hận không thể lật hết ngói trên mái nhà.
Hoàng đế đang định nói gì đó thì đột nhiên bắt gặp một đôi mắt to đen đang từ từ mở ra.
Hai người nhìn nhau như vậy, hoàng đế sửng sốt một lát, sắc mặt bất giác dịu đi.
Đôi mắt của Mộ Miên Miên sáng lên, sau đó bé lập tức mở miệng mỉm cười.
[Cuối cùng bé đã gặp được hoàng đế tổ phụ trong truyền thuyết. Ông lớn lên cũng thật soái khí.]
[Hoàng đế tổ phụ trong đời đã làm được rất nhiều việc lớn, luôn được người khác yêu mến. Ông là một vị vua tốt hiếm có.]
Bé dựa vào trí nhớ của mình và không ngừng khen ngợi ông.
Hoàng đế sửng sốt một lát, nghe được thanh âm trong lòng, sau đó cẩn thận quan sát, tâm tình trở nên mềm mại hơn rất nhiều, trên mặt hiện lên một chút ý cười.
Vốn dĩ ông là người cảm xúc hay tức giận không hề biểu lộ trên mặt, nhưng bây giờ ông lại nở một nụ cười trên môi.
Thật là một đứa bé ngoan, nhìn người cũng thật chuẩn!
[Nếu biết hoàng đế tổ phụ đẹp trai như vậy thì nên sớm vào cung sẽ được người yêu thương. Như thế nào khen đều khen không xong.]
Mộ Miên Miên đang khen ngợi, đột nhiên tâm tình thay đổi, lời nói tựa như tràn đầy bất lực.
[Nhưng đáng tiếc là hoàng đế tổ phụ cả đời vất vả lại không thể xử lý tốt việc gia đình, nên vẫn luôn làm thái tử bá bá phải chịu khổ.]
Hoàng đế sửng sốt, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Thái tử?
Chuyện gì đã xảy ra với hắn vậy?
Mạc miên miên nói đến như thế đột nhiên im bặt, cũng không có nói chuyện, chỉ là giương đôi mắt tròn xoe nhìn Hoàng đế.
[Đẹp trai quá!]
Với ngoại hình nhỏ nhắn của mình, hiện tại bé lại lộ ra bộ dáng hoa si.
Từ ma ma đột nhiên ở cửa hô to cắt đứt dòng suy nghĩ của hoàng đế.
“Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng hậu chậm rãi bước vào, trên mặt nở nụ cười nhẹ và khóe miệng nhếch lên.
"Hoàng Thượng như thế nào có thời gian tới đây?”
Trong mắt bà lúc nói chuyện có ý cười, lông mày cong cong, trên mặt lại không có chút nào dấu vết thời gian.
Hoàng đế cũng nhếch lên khóe miệng, trên mặt mang theo một tia ôn hòa, mang theo nụ cười chân thật .
"Nghe nói ngươi giữ đứa nhỏ này lại, nên ta muốn tới xem một chút."
Tất cả những đứa trẻ sinh ra trong cung đều là nhi tử. Cuối cùng cũng có một công chúa nhỏ xuất hiện, hắn đương nhiên vui mừng.
Mộ Miên Miên ngơ ngác nhìn hai người, sau đó đột nhiên cười toe toét.
[Hoàng Thượng tổ phụ cùng Hoàng Hậu tổ mẫu cũng thật tốt, hai người tình cảm thâm hậu, bé rất hâm mộ.]
Hoàng hậu trong mắt có chút cảm động, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Ngay cả hoàng đế ở một bên cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng hai người cũng không lộ ra ngoài, cho rằng đối phương không biết.
Tư Đồ Yên nhìn Mộ Miên Miên nằm trên giường, trong mắt ánh sáng lộ ra nụ cười, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.
Buổi tối, hoàng hậu đang ngồi ở bàn đọc sách, sao chép Tâm Kinh, giọng điệu có chút lạnh lùng.
“Ngươi điều tra tiến triển thế nào rồi?”
Từ ma ma đứng sang một bên, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng thở ra.
“Hoàng Hậu nương nương liệu sự như thần, Vương gia gần nhất nhưng thật ra lén gạt vương phi việc trắc phi trong phủ của Vương gia mang thai.”
Trong nhà có tam thê tứ thϊếp, vốn là chuyện bình thường, nhưng ngàn không nên sủng thϊếp diệt thê.
Hoàng Hậu đáy mắt hơi hơi dao động, nhẹ ừ một tiếng, đem bút lông trong tay buông.
"Chuyện này đừng để người khác biết, giữ bí mật."