Khiếp Sợ! Bò Ra Quan Tài Sau Ta Bị Đọc Tâm!

Chương 4

Phụ thân là Trấn Quốc đại tướng quân, đại ca là Phủ Viễn đại tướng quân, nhị ca là Tây Bắc đại tướng quân.

Nếu như bị người có tâm hãm hại, đó không phải là công cao chấn chủ sao?

Lúc này có nha hoàn bưng một chén thuốc đi đến, chén thuốc rất đắng và khó ngửi, làm Mộ Miên Miên nhăn lại cái mũi.

"Vương phi, thuốc đã sắt xong, người nên uống khi còn nóng."

Thúy Liễu đưa tay nhận lấy chén thuốc, thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng Tư Đồ Yên, Mộ Miên Miên lo lắng quơ quơ tay ê ê a a kêu, nhưng cũng không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai.

[Này thuốc có độc, không thể cho mẫu thân uống, không cần uống nha.]

“Tiểu tiểu thư, đây là thuốc, ngươi không thể uống được.”

Mộ Miên Miên muốn vươn tay quơ đỗ chén thuốc, nhưng bị Thúy Liễu dễ dàng né được.

Tư Đồ Yên nhìn bộ dáng vội vã của nữ nhi, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Nàng xua tay nói: "Trong phòng có nhiều người như vậy, thật là buồn bực. Ngoại trừ Hồ thái y, tất cả các ngươi đều đi xuống đi.

Sau khi mọi người rời đi, Tư Đồ Yên mới thấp giọng nói: "Hồ thái y, phiền ngài có thể giúp ta xem chén thuốc này có vấn đề gì không?"

Hồ thái y không hề nghi ngờ, ông lấy cây kim bạc trong hòm thuốc ra thử, cây kim bạc cũng không hề chuyển sang màu đen.

"Vương phi không có gì không ổn."

Vẻ mặt Tư Đồ Yên ngoài mặt không thay đổi, nàng mỉm cười nói: “Hôm nay cảm ơn Hồ thái y đã đến, vất vả rồi.”

Hồ thái y lắc đầu: “Đây đều là trách nhiệm của thần, vương phi nếu không có gì phân phó, thần xin cáo lui trước.”

Thúy Liễu đưa thái y tới cửa rồi mới quay lại: “Vương phi, người còn muốn uống thuốc này không?”

[Thái y ngu ngốc, rõ ràng là có độc nhưng lại nhìn không ra, ngu xuẩn như vậy.]

Mộ Miên Miên lo lắng vò đầu bứt tai.

Tư Đồ Yên nghe thấy, cầm chén thuốc đổ vào chậu hoa mận xanh cạnh giường, chưa đến nữa giờ những bông hoa mận xanh vốn nở rộ hương thơm bắt đầu héo tàn.

“Vương phi, chuyện này…”

Thúy Liễu sửng sốt, quả nhiên có độc!

Quả nhiên đúng như nữ nhi nói, ánh mắt Tư Đồ Yên có chút nghiêm nghị.

“Im lặng, ngươi đi phòng bếp không cần kinh động người khác đem xác thuốc ra bên ngoài tìm một đại phu đáng tin cậy xem thử.”

Nàng như thế cẩn thận, vẫn có người động tay chân trong đồ ăn, trong Vương phủ có thể đã không còn sạch sẽ, lời nói của thái y cũng không thể hoàn toàn tin cậy được.

Hiện giờ sự tình chưa rõ, cũng không nên nghi ngờ Hồ thái y.

"Vâng thưa Vương phi. Nô tỳ đã biết."

Thúy Liễu rời đi không lâu, lại quay trở về, theo sau là Mộ Huy, người đã biến mất một đêm.

Tư Đồ Yên chưa kịp nói chuyện thì Mộ Huy đã không vui nói.

"Yên Nhi, sao ngươi có thể mời thái y đến nhà?"

Tư Đồ Yên kinh ngạc nói: “Phu quân, nữ nhi của ta suýt chết, bây giờ cũng không nói được nữa. Sao không thể mời thái y đến xem?”

Mộ Huy nghẹn họng chột dạ không thể nói gì, khí thế hắn yếu đi: “Trong phủ chúng ta không phải cũng có đại phu sao? Ngươi như thế nào nhất định phải để thái y đến?

Tư Đồ yên cười lạnh: “Bạch Liên Nhụy mỗi khi có cái đau đầu nóng sốt, phu quân đều là thỉnh thái y, như thế nào đến phiên nữ nhi của ta liền không thể mời?”

Khi Mộ Miên Miên nghe thấy từ "Bạch liên nhụy", bé nắm chặt tay.

[Nàng ta chỉ giả vờ thôi, nàng ta không bị bệnh gì cả.]

Mộ Huy hoàn toàn khó thở, nhẹ giọng nói: "Yên Nhi, ngươi biết đấy, địa vị của ta trong triều rất khó xử, Thái tử chưa kết hôn, chúng ta lại đã có con"

“Liên Nhi từ nhỏ đã yếu đuối, có thể để thái y chăm sóc nàng, nếu ngươi cũng làm như vậy, để cho người của thái tử bắt được lỗi, e rằng sẽ bị phụ hoàng chỉ trích.”

[Dừng lại đi, trong bụng Bạch Liên Hoa còn có một đứa bé, lại là con trai Yên Yên mẫu thân, đừng để hắn tẩy não, đừng để bị lừa.】

Mộ Miên Miên nghe những lời tẩy não của Mộ Huy, trong miệng vẫn luôn ở phi phi phi, Bé lo lắng muốn chết vì không thể nói được.

Tư Đồ Yên kinh ngạc, Bạch Liên Thụy có thai sao? Nàng thậm chí còn không nhận được một tin tức nào.

Mộ Huy nhìn nữ nhi mạng lớn của mình, khẽ cau mày: “Đầu óc nó có vấn đề sao? Trần đại phu và Hồ thái y có nói gì không?”

Trên mặt hắn là vẻ chán ghét cùng ghét bỏ không thể che giấu được.

Mặc dù Mộ Miên Miên còn nhỏ nhưng bé có thể cảm nhận được sự chán ghét của người cha cặn bã đối với mình.

Bé giận dữ quay mặt đi và dụi đầu vào lòng ngực của mẫu thân.

[Hừ, phụ thân không thích ta, hắn chỉ thích nhi tử, hắn cảm thấy ta làm hắn mất mặt.]