Thập Niên 70: Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức Gặp Sao Chổi

Chương 48

Sau khi ông ấy đi, vẻ mặt khách sáo mà Hà Vi Dân và Cố Tuyết Liên cố gắng giữ lập tức biến mất.

Cố Tuyết Liên mặt hầm hầm, mở miệng trách móc: "Tôi nghe nói chị đã kết hôn, ai cho chị kết hôn? Chị có hỏi ý chúng tôi chưa? Trong mắt chị còn có bố mẹ không hả, cái đồ bất hiếu này, chị muốn làm tôi tức chết phải không?"

"Rồi chị còn dám bỏ trốn. Tôi nói cho chị biết, tôi và bố chị phải nhờ vả biết bao nhiêu mới kiếm được một mối hôn sự tốt như thế cho chị, vậy mà chị còn dám chê bai.Chị có biết bao nhiêu người ở thành phố muốn kết thân với nhà người ta mà không được không? Chị nghĩ chị là ai chứ…"

Kiếp trước, Hà Tuyết Khanh cũng có duyên phận mỏng manh với bố mẹ, nhưng mỗi lần họ đến thăm cô đều hỏi thăm sức khỏe của cô trước.

Dù chỉ là khách sáo, nhưng ít ra người ta cũng khách sáo, và họ luôn đáp ứng mọi nhu cầu vật chất của cô, dù cô không yêu cầu.

Nhìn lại Cố Tuyết Liên, thật không thấy bà ta có chút gì giống người mẹ.

Chua ngoa, cay nghiệt, hẹp hòi, tham lam, ngoài mắng chửi ra thì chẳng làm được gì.

Hà Tuyết Khanh không có chút tình cảm mẹ con nào với Cố Tuyết Liên, cũng không muốn nghe bà ta dạy dỗ, nên nói: "Bà muốn cãi nhau sao? Nếu bà muốn làm ầm lên, để mọi người biết hai người bán con gái để cầu lợi, tư tưởng phong kiến nặng nề, tôi cũng chẳng ngại. Dù sao tôi cũng đã thế này rồi, không sợ mất mặt."

"Chị nói gì vậy hả? Còn dám cãi lại tôi à? Xem tôi có đánh chết chị không, cái đồ hỗn xược!" Nói xong, bà ta giơ tay định đánh.

Hà Tuyết Khanh tránh né, mặt cô lạnh lại. Từ bé đến giờ, chưa ai dám đυ.ng vào cô dù chỉ một ngón tay, huống chi là đánh vào mặt.

Mới vừa thoát khỏi Điền Văn Tú đầy ý đồ xấu, giờ lại đến hai người bố mẹ không biết xấu hổ này. Đúng là chưa yên chuyện này đã tới chuyện khác.

Nhưng Điền Văn Tú đầu óc không bình thường, đối phó với cô ta đương nhiên phải căng thẳng, còn đối với Cố Tuyết Liên và Hà Vi Dân thì không cần.

Dù sao hai người này vẫn còn trông chờ cô để kiếm tiền, cho dù có muốn động tay động chân cũng phải kiêng dè.

Hà Tuyết Khanh cầm sẵn con dao tre, giơ lên trước mặt Cố Tuyết Liên, lạnh lùng nói: "Bà thử động vào tôi một chút xem!"

Nguyên chủ có một phần khuôn mặt giống Cố Tuyết Liên, mặt trái xoan, da trắng, lông chị thanh mảnh, đôi mắt nhỏ, dung mạo ưa nhìn, nhưng gò má hơi cao.

Gương mặt này đi kèm với tính cách của nguyên chủ thì cùng lắm chỉ được khen là xinh đẹp, nhưng đặt trên người Hà Tuyết Khanh, với khí chất lạnh lùng đã được rèn giũa cẩn thận từ sớm, thì vô cùng sắc bén.

Thêm vào đó, cô còn cầm một con dao tre rất đáng sợ, khiến Cố Tuyết Liên giật mình, cảm giác như không nhận ra con gái mình nữa.

Ngẩn ra một lúc, có lẽ bà ta cảm thấy thật mất mặt khi bị Hà Tuyết Khanh dọa, liền chỉ tay vào mặt cô, bắt đầu chửi bới: "Được lắm, chị còn dám dọa tôi phải không, chị…"

Hà Tuyết Khanh gạt phắt tay Cố Tuyết Liên ra, rồi quay sang nói với Hà Vi Dân: "Tôi nói lại lần nữa, nếu hai người muốn làm ầm lên ở đây, tôi không có ý kiến. Cứ để cho bà con ở đây và mấy người bạn thanh niên trí thức của tôi xem hai người bán con gái để mưu cầu vinh hoa như thế nào. Tôi đảm bảo trong vòng ba ngày, chuyện này sẽ lan khắp cả huyện, và chưa đầy một tuần sẽ lan ra khắp cả thành phố."

Hà Vi Dân cau mày, kéo Cố Tuyết Liên – người vẫn đang mắng chửi – lại, trầm giọng nói: "Được rồi, hét cái gì mà hét!"

Trong nhà họ Hà, Hà Vi Dân là người đứng đầu, ông ta lên tiếng thì dù Cố Tuyết Liên không muốn cũng phải im lặng.