Hà Tuyết Khanh đưa tay lên ngực, làm vẻ yếu đuối: "Anh ấy còn nói, trước kia anh ấy không ở bên cạnh tôi thì thôi, nhưng giờ tôi đã có anh ấy, dù sao đi nữa cũng không để tôi phải chịu khổ. Tôi thật sự không có cách nào khác, đành phải miễn cưỡng đồng ý, haiz ~ tôi cũng đâu có muốn, nhưng thật sự không còn cách nào."
Vừa nói, cô vừa chỉnh lại mấy lọn tóc lòa xòa bên thái dương.
Nghe mà xem, nghe mà xem, có phải lời người nói không chứ!
Từ biểu cảm đến hành động rồi đến lời nói, thật sự là "giả" đến không thể giả hơn được nữa.
Giả đến mức rõ ràng, thẳng thắn, không một chút ẩn ý hay nhẹ nhàng nào.
Tất nhiên là Điền Văn Tú hiện giờ vẫn chưa biết đến từ đó, nhưng nhìn bộ dạng của Hà Tuyết Khanh, cô ta đã thấy cực kỳ chướng mắt, giận đến mức thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, miệng mấp máy nửa ngày mà chẳng nói nổi một lời.
Thấy vậy, Hà Tuyết Khanh thầm cười lạnh trong lòng. Mới chỉ có thế này thôi sao, kiếp trước cô đã xem không ít phim truyền hình về mấy loại "bạch liên hoa": "trà xanh" rồi.
Tuy nhiên, cân nhắc đến sức mạnh của hai người, cô cũng sợ chọc tức Điền Văn Tú quá khiến cô ta nổi điên, đến lúc đó người gặp xui xẻo lại là mình. Vì thế, cô nói tiếp: "Thật ra mấy chuyện đó cũng chẳng là gì, tôi tin rằng sau này khi cô kết hôn, chắc chắn cô cũng sẽ gặp được một người đàn ông biết nâng niu cô trong lòng bàn tay."
Cô lại nhẹ nhàng chọc Điền Văn Tú thêm một chút, rồi quay lại vấn đề chính ban đầu — không thể để Điền Văn Tú nghĩ rằng cô đã trùng sinh.
Chỉ trong thoáng chốc, cô đã nghĩ ra hai cách.
Một là tiếp tục đổ tội cho "ông hoàng gánh tội" Bùi Vân Tùng.
Cách thứ hai là giải thích rằng cô đã bình tĩnh suy nghĩ trong mấy ngày qua, rồi dần dần hiểu ra ý đồ của Điền Văn Tú.
Hà Tuyết Khanh nhíu mày, nghĩ rằng tiếp tục đổ lỗi cho Bùi Vân Tùng có vẻ không hợp lý lắm, nhưng nếu nói cô tự mình hiểu ra sau khi bình tĩnh lại, chắc Điền Văn Tú sẽ không tin.
Tính cách của nguyên chủ quá mềm yếu, nếu thêm một thời gian nữa thì có lẽ sẽ thật sự hiểu ra, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, cũng không nhanh như vậy.
Hà Tuyết Khanh nhanh chóng lướt qua hai phương án trong đầu, cuối cùng vẫn chọn đổ tội cho Bùi Vân Tùng.
Hy vọng rằng đến lúc đó, chồng và chủ nhà của cô sẽ không giận, cô sẽ xin lỗi sau.
Hà Tuyết Khanh nói: "Thật ra mấy chuyện tôi vừa kể vẫn chưa phải là điều khiến tôi ngạc nhiên nhất. Cô biết điều gì khiến tôi bất ngờ nhất không? Chính là tôi phát hiện ra anh ấy còn rất thông minh. Nếu không nhờ anh ấy phân tích, tôi còn chưa nhận ra là cô đang tính toán tôi đấy."
Tim Điền Văn Tú bỗng chốc khựng lại, nhíu mày hỏi: "Cô có ý gì?"
"Cô tính toán người khác giỏi như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra được sao?" Hà Tuyết Khanh cầm con dao tre tựa vào khung cửa phía sau, hờ hững nói: "Tất nhiên là tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh ấy nghe, rồi anh ấy giúp tôi phân tích."
Hà Tuyết Khanh nở nụ cười không rõ ràng: "Điền Văn Tú, cô thúc giục tôi lấy Bùi Vân Tùng, thực ra không phải vì sợ bố mẹ tôi đến tìm tôi, mà là vì sợ Ninh Trí Viễn bất ngờ quay lại, đúng không? Có anh ấy ở đây, tôi sẽ có thêm trợ thủ, mà cô thì luôn thích Ninh Trí Viễn, nhưng Ninh Trí Viễn lại ghét cô. Cô nghĩ tôi là vật cản giữa hai người, nên cô mới xúi giục tôi lấy chồng để loại bỏ tôi. Cô nghĩ rằng tôi lấy chồng rồi thì sẽ không ai cản đường cô và Ninh Trí Viễn nữa."
Cô vỗ tay: "Thật là một kế hoạch cao siêu, cô giả vờ làm lành với chúng tôi, rồi trong đêm hôm chúng tôi mò mẫm về nhà, cô lén đá tôi một cái khiến tôi ngã xuống nước. Sau đó, chờ đến khi tôi bị Bùi Vân Tùng hoặc một người đàn ông nào khác tìm thấy, cô sẽ tung tin đồn nhảm khiến tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải lấy chồng. Đúng lúc đó, nhà tôi lại có chuyện, cô liền lợi dụng cơ hội, không tốn chút sức lực nào để khiến tôi kết hôn với Bùi Vân Tùng, và dễ dàng loại bỏ mối đe dọa lớn mà cô nghĩ là tôi."