Thập Niên 70: Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức Gặp Sao Chổi

Chương 43

Loa phóng thanh của đội sản xuất vang lên. Có thể nói, bố mẹ của nguyên chủ đến vào một thời điểm vô cùng "đúng lúc", thật quá biết chọn thời gian.

Hà Tuyết Khanh: "..."

Cô cau mày, Điền Văn Tú ngoài cửa đang gọi Hà Tuyết Khanh mở cửa cũng lập tức im bặt.

Chưa đầy nửa phút sau, đột nhiên nghe thấy Điền Văn Tú đứng trước cửa hét lên một tiếng điên cuồng.

"A——!"

Hà Tuyết Khanh: "?"

Cô ghé mắt vào khe cửa nhìn ra, thấy Điền Văn Tú ôm đầu như bị ma nhập, làm cô sợ suýt nữa làm rơi con dao mây trên tay, có nguy cơ nó đâm vào chân cô.

Thật may là cô không trở thành Hà "một chân" Tuyết Khanh.

Hà Tuyết Khanh thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải vì bị dọa hay không mà đầu óc cô lúc này có chút chậm chạp, mất vài phút sau mới nhớ ra rằng bố mẹ của nguyên chủ và nam chính Ninh Trí Viễn đến gần như cùng lúc.

Nghĩa là, bố mẹ của nguyên chủ đến thì Ninh Trí Viễn cũng đã trở về.

Vậy Điền Văn Tú...

Cô nghĩ một hồi rồi chợt hiểu ra—mặt của Điền Văn Tú vẫn chưa lành!

Nói cách khác: "bàn tay vàng" của ta chỉ hoạt động khi nhận được sự thiện cảm thật sự từ người khác, còn lời nói bề ngoài thì không có tác dụng.

Vậy nên Điền Văn Tú biết Ninh Trí Viễn đã trở về, nhưng lại phát hiện mặt mình vẫn chưa lành, thậm chí có thể còn tệ hơn, vì vậy mới đến nhà cô phát điên, muốn ép cô tha thứ một lần nữa hoặc lấy được sự thiện cảm, để kịp hồi phục mặt trước khi Ninh Trí Viễn trở về.

Chỉ có điều...

Hà Tuyết Khanh cau mày, nữ chính này là bị ngu hay là thủ đoạn quá thấp nhỉ, hôm qua còn nghi ngờ cô cũng là người trùng sinh, hôm nay lại chạy đến đây gây sự.

Theo lẽ thường, không phải nên giả vờ tình chị em sâu đậm sao?

Thật sự không hiểu nổi logic của Điền Văn Tú.

Hoặc cũng có thể cô ta không chỉ đến để gây sự, mà còn muốn xé toang mặt nạ?

Đứng nguyên một chỗ nghĩ một lúc, nghe thấy tiếng loa vẫn đang giục cô nhanh chóng đến ban đội sản xuất để đón người, Hà Tuyết Khanh thở dài.

Thôi kệ, cô cũng không phải con giun trong bụng Điền Văn Tú.

Với lại, tuy Điền Văn Tú xui xẻo, cô cũng chẳng may mắn hơn là bao.

Cả hai chỉ như nhau mà thôi.

Lúc này thật sự không thể không mở cửa nữa, nhưng Điền Văn Tú giờ không còn làm loạn, có lẽ an toàn hơn chút rồi.

Nhưng so với cô, mức độ xui xẻo của Điền Văn Tú dường như còn cao hơn. Nghĩ vậy, Hà Tuyết Khanh không còn do dự nữa.

Quả nhiên, con người cần phải so sánh mới thấy đỡ hơn.

Hà Tuyết Khanh tự an ủi một lúc, quay vào trong nhà thu dọn đồ trên bàn, rồi cầm lại con dao mây phòng khi cần thiết, hít một hơi thật sâu, mở cánh cửa và chuẩn bị đi đến ban đội sản xuất.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra những tiếng động nhẹ nhưng chói tai theo động tác của cô. Nghe thấy tiếng, Điền Văn Tú lập tức quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hà Tuyết Khanh.

"Tại sao bây giờ cô mới mở cửa!" Mặt ta vặn vẹo, mắt đầy tia máu.

Hà Tuyết Khanh lén siết chặt con dao mây trong tay, vừa đề phòng vừa nói: "Tôi mở cửa khi nào thì liên quan gì đến cô."

"Tôi đang hỏi tại sao bây giờ cô mới mở cửa, vừa nãy tôi đã gọi cô, tại sao cô không mở cửa?" Cô ta gào lên, bước tới chỗ cô.

"Đừng có tới đây!" Hà Tuyết Khanh theo phản xạ giơ con dao mây lên trước mặt. "Cô bước thêm một bước nữa là tôi sẽ ra tay đấy!"

Hà Tuyết Khanh giơ dao lên đe dọa, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.

Chờ sau khi chuyện này qua đi, dù có thế nào cô cũng phải bám lấy Bùi Vân Tùng để học vài chiêu tự vệ.