Cô giơ ngón tay cái và ngón trỏ lên, ra dấu "chỉ một chút thôi."
Cô gái nhỏ mấy hôm nay sắc mặt trông khá hơn nhiều, đôi mắt to tròn, long lanh, vẻ đáng yêu khiến Bùi Vân Tùng có chút không chống đỡ nổi.
Bùi Vân Tùng: "...Nói đi."
Anh giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cơ thể lại không tự chủ mà căng thẳng.
Hà Tuyết Khanh liền nói: "Buổi tối, có thể đừng ăn rau xào nữa được không? Tôi..."
"Được." Không đợi cô nói hết, Bùi Vân Tùng đã lập tức đồng ý.
Hà Tuyết Khanh ngạc nhiên: "...Anh không sợ tôi đòi hỏi quá đáng à? Tôi còn chưa nói xong mà?"
Bùi Vân Tùng cúi người nhấc giỏ lên, xoay người bước nhanh ra ngoài: "Khi nào cô ra nhớ đóng cổng vườn lại."
Hà Tuyết Khanh: "..."
Khi Hà Tuyết Khanh ôm bó rau mùi và rau cải về nhà, Bùi Vân Tùng vừa mới rửa chân tay xong, đang đổ nước ra ngoài.
Thấy cô, anh dừng bước, dịch sang bên cạnh một chút.
Hà Tuyết Khanh không để ý, trên đường đi cô đã nhặt sạch rau mùi rồi, trực tiếp mang vào bếp rửa.
Khi ra ngoài gặp Bùi Vân Tùng, cô nói: "Tối nay chúng ta không xào rau nữa nhé, nấu canh rau thôi."
Bùi Vân Tùng gật đầu, Hà Tuyết Khanh nghĩ ngợi một chút, rồi mạnh dạn nói tiếp: "Vậy để tôi nấu được không?"
Cô chưa từng tự tay nấu ăn, nhưng thân xác này đã từng.
Hơn nữa, kiếp trước cô cũng từng xem rất nhiều chương trình ẩm thực, nấu một nồi canh thôi chắc là... không thành vấn đề đâu nhỉ?
Hà Tuyết Khanh có chút không tự tin, thậm chí còn nghĩ rằng Bùi Vân Tùng có lẽ sẽ không đồng ý. Không ngờ anh lại gật đầu.
Cô ngạc nhiên trong giây lát, rồi lập tức hào hứng thử sức.
Nhưng, sự thật chứng minh rằng có ký ức thôi chưa chắc đã nấu ăn ngon được, ít nhất thì tiểu thư Hà lại một lần nữa bị bẽ mặt.
Vì cô phát hiện mình vừa phải lo bếp trên, vừa phải trông lửa dưới, không thể làm nổi.
Hoặc là lửa trong bếp tắt mà cô không để ý, hoặc là lửa bùng lên ngoài tầm kiểm soát, suýt chút nữa gây ra hỏa hoạn.
Hà Tuyết Khanh thật sự đau đầu.
Mấy ngày nay nhìn Bùi Vân Tùng bận rộn mà nhẹ nhàng thành thạo, đến lượt cô thì lại luống cuống tay chân.
Dù có thể Bùi Vân Tùng một mình xoay xở được, nhưng cô thì không.
Tiểu thư họ Hà đành phải cầu cứu Bùi Vân Tùng giúp cô trông lửa.
Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cô cũng nấu xong nồi canh rau đơn giản nhất.
Mùi vị thì... có dầu có muối, cũng không đòi hỏi gì thêm.
Cô len lén nhìn Bùi Vân Tùng, nhưng không đoán được anh thấy ngon hay dở, vì vẻ mặt anh vẫn bình thản.
Hà Tuyết Khanh cũng ngại không dám hỏi.
Sau bữa ăn, hai người tự đi rửa ráy.
Khi chuẩn bị đi ngủ, Hà Tuyết Khanh hỏi: "Tôi thắp đèn một lúc được không? Tôi muốn viết chút gì đó."
Bùi Vân Tùng nhớ lại lúc ban ngày thấy cô cũng viết lách gì đó, liền gật đầu.
Hà Tuyết Khanh lấy giấy bút ra, tiếp tục công việc chuẩn bị.
Thái độ gấp gáp của Điền Văn Tú ban ngày đã chứng minh rằng Ninh Trí Viễn chắc chắn sẽ về trong một hai ngày tới.
Mà Ninh Trí Viễn lại gần như đến cùng thời điểm với bố mẹ của thân xác này, nên cô phải chuẩn bị sẵn sàng, tránh để lúc đó bị cặp bố mẹ thiên vị và thực dụng của thân xác này làm khó.
Những gì cô chuẩn bị ban ngày vẫn chưa đủ.
Lại bận rộn một lúc lâu.
Cuối cùng, Hà Tuyết Khanh lấy cuốn sổ ban ngày ra, thêm vào đó một kế hoạch luyện nấu ăn.
Sáng hôm sau, khi Hà Tuyết Khanh thức dậy, vừa lúc bắt gặp Bùi Vân Tùng tập thể dục về, trong tay anh còn cầm một bó ngải cứu.
Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt gieo mạ, Bùi Vân Tùng vẫn không để cô ra đồng, nhưng vẫn giao cho cô việc nhặt rau hẹ, chuẩn bị nhân bánh bao.