Giờ cô nói mình đang nói nhảm, liệu Bùi Vân Tùng có tin không?
Những biểu hiện khác thường của Hà Tuyết Khanh đều bị mọi người xung quanh nhìn thấy.
Người đầu tiên phản ứng là Hà Tuyết Hồng và Trương Miêu Miêu.
Cả hai theo ánh mắt lo lắng của Hà Tuyết Khanh nhìn qua, liền thấy Bùi Vân Tùng đang sải bước dài đi tới.
Mọi người vẫn còn mặc áo khoác để chắn gió, nhưng anh thì chỉ mặc một chiếc áo ngắn rách nát, để lộ hai cánh tay rắn chắc, cuồn cuộn cơ bắp, trên đó còn ướt đẫm mồ hôi.
Anh cao lớn, dáng vẻ lại hung dữ, khuôn mặt lạnh lùng khi đi đã đủ khiến người ta sợ hãi, huống chi trên xương mày còn có một vết sẹo đáng sợ. Nếu trên tay cầm thêm một món vũ khí, trông chẳng khác gì một tên cướp.
Hà Tuyết Hồng và Trương Miêu Miêu theo bản năng lùi lại hai bước, dáng vẻ cẩn trọng như đang tránh đường cho đại ca.
Bùi Vân Tùng chân dài nên đi rất nhanh, hai người kia vừa mới lùi ra, anh đã sải bước đi ngang qua, thẳng tiến đến chỗ Hà Tuyết Khanh.
Khi đi ngang qua hai người, anh vô thức liếc nhìn, khiến cả hai giật mình thêm một lần nữa.
Hà Tuyết Khanh cứ thế dán mắt vào Bùi Vân Tùng, ước gì có thể quay ngược thời gian.
Cô tự trách sao lại phải mở cửa để lãng phí thời gian với Điền Văn Tú, sao cô phải nghiên cứu xem tại sao Điền Văn Tú lại vội vàng như vậy, đóng cửa lại rồi tiếp tục muối dưa chẳng phải tốt hơn sao!
Nói thì dài, nhưng thực ra chỉ mới trôi qua nửa phút.
Điền Văn Tú vẫn chưa kịp phản ứng.
Thấy Hà Tuyết Khanh đột nhiên đứng khựng lại, cô ta không nhịn được hỏi: "Anh ta bảo cậu thử cái gì cơ?"
Hà Tuyết Khanh: "..."
Đúng là đυ.ng đâu nói đó, bình thường chẳng phải thông minh lắm sao!
Bùi Vân Tùng lúc này liếc cô một cái, khiến Hà Tuyết Khanh đột ngột ngừng thở, da đầu tê dại.
Cô dám chắc, anh đã nghe thấy những gì cô vừa nói.
Nói rồi thì thôi.
Hà Tuyết Khanh cắn răng, đưa tay kéo Bùi Vân Tùng lại, đẩy anh về phía Điền Văn Tú: "Nè, Bùi Vân Tùng vừa hay đến đây rồi, cậu dạy dỗ anh ấy đi!”
Điền Văn Tú: “...”
Hà Tuyết Hồng & Trương Miêu Miêu: “?” Thế cũng được sao?
Bùi Vân Tùng mặt không biến sắc, ánh mắt lướt qua Hà Tuyết Khanh rồi quét sang Điền Văn Tú, người rõ ràng vì bất ngờ thấy anh mà giật mình. Đôi mày rậm của anh nhíu lại.
Vết sẹo từ xương mày đến đuôi mắt cũng theo đó mà nhăn lại, trông càng thêm kinh dị.
Điền Văn Tú lập tức cảm thấy tim lạnh toát, mồ hôi trên gáy dựng đứng: "Anh... anh định làm gì?"
Hà Tuyết Khanh nhướng mày, xem ra cô ta vẫn sợ Bùi Vân Tùng nhỉ.
Lúc trước vì hại nguyên chủ mà ép cưới anh, dũng khí đâu rồi!
Nhưng Bùi Vân Tùng chỉ nhíu mày, không nói lời nào.
Thấy vậy, Hà Tuyết Khanh nói: “Không phải cậu bảo muốn giúp tôi trả thù sao, trả đi!”
“À đúng rồi, cậu còn nói muốn xin lỗi nữa, nhanh lên, xin lỗi đi!”
Điền Văn Tú vốn đã căng thẳng, bị Hà Tuyết Khanh thúc giục càng cảm thấy Bùi Vân Tùng trước mắt đáng sợ hơn.
“Ực!”
Cô ta vô thức nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không ngừng niệm tên Ninh Trí Viễn, mãi mới bình tĩnh lại được một chút.
“Ninh Trí Viễn!” Cô ta nhắm mắt hét to một tiếng.
Hà Tuyết Khanh: “!”
Bùi Vân Tùng: “?”
Trương Miêu Miêu & Hà Tuyết Hồng: “...”
Điền Văn Tú dường như vẫn chưa nhận ra mình vừa nói gì, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Hà Tuyết Khanh, như thể đang hỏi vậy có được không.
Hà Tuyết Khanh nói: “Cậu xin lỗi hoặc giúp tôi trả thù, kêu tên Ninh Trí Viễn làm gì?”
“Gì... gì cơ?” Điền Văn Tú ngơ ngác.
Hà Tuyết Khanh: “Ý tôi chính là ý cậu nghĩ đó.” Cô cười nhạt: "Cậukhông nói là đã không thích Ninh Trí Viễn nữa rồi sao, giờ lúc nguy cấp lại gọi tên anh ta, là không thích, hay là quá thích đây.”