Loại sinh vật này ngoài việc gây sợ hãi thì chẳng có tác dụng gì khác.
Còn về giá trị dược liệu, xin lỗi, cô không quan tâm.
Bùi Vân Tùng đáp: "Giẫm không chết."
Hà Tuyết Khanh: "…Tại sao giẫm không chết?"
Bùi Vân Tùng chỉnh lại quần áo bị cô vò nhàu, không biểu cảm nói: "Không biết, chỉ biết là ngoài việc dùng muối, nếu không lật ngửa chúng ra phơi nắng cho chết thì có khi dùng lửa đốt cũng không chết."
Hà Tuyết Khanh: "?"
"Thế thì lật ngửa chúng ra đi."
Hiện tại không có muối, nhưng lật ngược thì chắc không khó lắm.
Bùi Vân Tùng liếc cô một cái, "Tôi nói lật ngửa không phải là lật lên trên mà là lật từ trong ra ngoài."
Ban đầu Hà Tuyết Khanh còn không hiểu, nhưng khi cô nhìn mấy con vắt một lúc lâu nữa, mới bừng tỉnh: "Ý anh là phải lật từ trong bụng ra ngoài, vậy thì làm sao mà lật được?"
Cô không hiểu.
Bùi Vân Tùng đáp: "Dùng cây chọc lật."
Hà Tuyết Khanh: "..."
Đây là thứ quái gì, sao lại sống dai như vậy!
Thấy Bùi Vân Tùng đang về nhà, cô cũng nhanh chóng theo sau.
Lúc đi ngang qua cái ao trước nhà, Hà Tuyết Khanh vốn định bắt chước người khác rửa chân tay dưới nước, nhưng nhìn thấy Bùi Vân Tùng chẳng nói gì, cô cũng lặng lẽ theo sau anh.
Thỉnh thoảng còn phải chạy vài bước mới kịp theo, trông chẳng khác gì một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
Người trong ao khá đông, đều đến đây để rửa tay chân.
Khoảng cách từ chỗ họ làm việc đến đây không gần lắm, vốn dĩ không ai nghe thấy động tĩnh gì.
Nhưng tiếng hét của cô lúc nãy quá lớn, giờ thấy hai người đi qua, mọi người bắt đầu bàn tán xem có phải Bùi Vân Tùng đã đánh cô hay không.
Tất nhiên, hai người họ không biết gì về điều này.
Sau khi về nhà, Hà Tuyết Khanh rửa chân tay xong, liền nhìn ba vết thương vẫn còn đang chảy máu, rồi thở dài.
Chỉ cần nghĩ đến mấy con vắt bám trên chân, cô lại không nhịn được mà rùng mình.
Dùng một câu nói của đời sau để diễn tả thì chính là:
"Trong tưởng tượng thì rất hoàn hảo, nhưng thực tế lại phũ phàng."
Cô đã đến thế giới này được ba ngày.
Ngày đầu tiên ngất xỉu ngay tại lễ cưới, ngày thứ hai nhận ra mình kém cỏi đến mức nào, còn ngày thứ ba...
Ngày thứ ba đã bắt đầu khiến cô tuyệt vọng với thực tại.
Rốt cuộc cô vẫn chỉ là cô gái kiêu kỳ sinh ra trong thời đại mà công nghệ phát triển như vũ bão, chưa từng thực sự chứng kiến hay tự mình trải qua cảnh nghèo khó.
Cho dù sau này, vì lý do sức khỏe, bố mẹ cô đã sinh thêm một đứa con khỏe mạnh khác, thì với cô, ít nhất về mặt tiền bạc họ chưa bao giờ keo kiệt.
Trong thời đại đó, tiền bạc có thể giải quyết hầu như mọi thứ.
Chưa từng chịu khổ, chưa từng biết đến nghèo khó, chỉ cần nghĩ đến việc vài năm sắp tới phải sống trong tình cảnh như thế này, Hà Tuyết Khanh không khỏi cảm thấy bàng hoàng.
Nhưng tâm trạng đa cảm của cô vừa mới bắt đầu, thì chẳng biết từ đâu, Bùi Vân Tùng đột nhiên xuất hiện, ném một nắm cỏ dại trước mặt cô.
Hà Tuyết Khanh: “?”
Bùi Vân Tùng: “Nghiền nát rồi đắp lên vết thương.”
Hà Tuyết Khanh vội làm theo, chẳng còn tâm trí để suy nghĩ linh tinh nữa.
Còn biết làm sao được, dẫu có phải cắn răng thì cũng phải tiếp tục sống, chẳng lẽ lại chết thêm lần nữa?
Thật vất vả mới có được một cơ thể khỏe mạnh như thế này.
Hà Tuyết Khanh gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, bôi thuốc xong liền đi vào bếp, định giúp đỡ Bùi Vân Tùng.
Nhưng động tác của Bùi Vân Tùng quá nhanh, cô vừa vào bếp thì anh đã xào xong món ăn.
Vẫn là bánh cưới còn lại từ trước, nhưng món ăn không chỉ có mỗi cải xào như lần trước, mà còn thêm một món là tỏi tây xào thịt xông khói.