Hà Tuyết Khanh nhíu mày. Lý ra hai người họ chỉ đang trong tình trạng kết hôn giả, anh biết rõ cô không giỏi làm việc, vậy sao lại đề cập đến chuyện này. Có lẽ là vì danh tiếng "khắc tinh" của anh trong đội sản xuất.
Cô thăm dò hỏi: "Anh sợ rằng chúng ta kết hôn rồi, nếu tôi làm việc cùng người khác sẽ bị bàn tán đúng không?"
Cô không trực tiếp nhắc đến "khắc tinh".
Bùi Vân Tùng gật đầu: "Ừ."
Hà Tuyết Khanh nhìn người đàn ông trước mặt, ngay cả khi trả lời câu hỏi này, anh vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc, như thể câu chuyện không liên quan gì đến anh. Trong khoảnh khắc đó, cô nghĩ rằng có lẽ anh cũng đang chịu đựng rất nhiều đau khổ trong lòng.
Anh đã trải qua những gì để trở nên bình thản, không hề dao động như bây giờ?
Hà Tuyết Khanh muốn nói rằng những thanh niên trí thức không để ý mấy chuyện đó, nhưng rồi lại nhớ đến thái độ sợ sệt của họ ngày hôm qua, cô liền im lặng.
Cô nói: "Vậy tôi sẽ đi cùng anh. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Nhưng anh cũng biết tôi làm việc không giỏi, hôm qua anh chắc cũng nhận ra rồi."
Bùi Vân Tùng đáp: "Không sao."
Anh đứng lên: "Đi thôi."
Hà Tuyết Khanh liền theo sau anh.
Hôm qua mưa cả ngày, đường lầy lội, đến nơi thì quần và giày cô đã lấm bẩn hết. Vừa nhìn thấy cô, mấy người ở viện thanh niên trí thức đã chào hỏi, Điền Văn Tú còn khoác tay cô, cười tươi hỏi: "Sao cậu đến muộn thế?"
Kéo Hà Tuyết Khanh vào đám đông thanh niên, cô ta lại hỏi: "Hai ngày nay cậu thế nào? Cậu xem anh ta trông hung dữ thế, có phải anh ta bắt nạt cậu không?"
Nghe thế, Hà Tuyết Khanh thấy có vẻ tình cảm chị em thật sâu đậm, quan tâm lắm đây.
Cô rút tay về, lắc đầu: "Không có."
Rồi cô nhìn quanh mấy người thanh niên đang vây quanh, cuối cùng nhìn thẳng vào Điền Văn Tú, hỏi một cách thẳng thắn: "Điền Văn Tú, hình như tôi quên hỏi cậu lúc trước đã nói gì với Bùi Vân Tùng để anh ấy đồng ý kết hôn vậy?"
Điền Văn Tú giật mình, hỏi lại: "Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện đó?"
Hà Tuyết Khanh mặt không biểu cảm nói: "Hôm qua, Bùi Vân Tùng nói rằng anh ấy cưới tôi là vì cậu bảo rằng do những lời đồn thổi về anh ấy và tôi mà tôi liên tục tự tử. Nếu anh ấy không cưới tôi, thì khác nào là gϊếŧ người, nên anh ấy mới đồng ý kết hôn."
"Điền Văn Tú, tại sao cậu lại lừa anh ấy và cả tôi?"
"À... à?"
Điền Văn Tú không thể nào ngờ được Hà Tuyết Khanh, một người có tính cách nhẫn nhịn như thế, lại có thể biết chuyện này nhanh đến vậy.
Với tính cách của cô, đến nói lớn cũng không dám, thế mà còn dám đi nói chuyện với Bùi Vân Tùng?
Nhưng lúc này không có thời gian để nghĩ về những chuyện đó, Điền Văn Tú nói: "Đúng vậy, tôi đã nói như thế."
Không đợi Hà Tuyết Khanh mở miệng chất vấn, cô ta vội vàng đưa ra lý do đã chuẩn bị sẵn: "Tình hình hiện tại gấp gáp như vậy, nếu tôi nói thật với anh ta, làm sao anh ta có thể đồng ý được? Tôi chắc chắn phải lừa anh ta rồi."
Hà Tuyết Khanh cũng không nghĩ rằng chỉ cần chuyện này là có thể lột trần bộ mặt của Điền Văn Tú. Mục đích chính của cô vẫn là để thăm dò.
Cô nói: "Vấn đề là cậu đã lừa anh ấy, vậy thì ít ra cậu cũng phải nói với tôi chứ. Cậu có biết vẻ mặt của anh ấy khi biết mình bị lừa ngày hôm qua không? Tôi suýt nữa thì chết khϊếp. Cậu rõ ràng là cố tình hại tôi mà."
Hà Tuyết Khanh cúi đầu than phiền vài câu, rồi nói tiếp: "Bây giờ thì đã kết hôn rồi, không thể ly dị được nữa. Từ nay về sau ngày nào tôi cũng phải đối mặt với anh ấy, tôi phải làm sao đây? Hôm qua cậu còn bảo tôi rằng đàn ông ở quê hay đánh vợ, dặn tôi phải cẩn thận với anh ấy, giờ cậu lại bảo tôi phải cẩn thận thế nào đây! Cậu đã lừa anh ấy rồi thì lừa luôn đi, sao lại còn giấu cả tôi? Rốt cuộc cậu đang toan tính gì vậy?"