“Bên ngoài vẫn đang mưa mà, anh định đi đâu vậy?”
Bùi Vân Tùng bước chân không dừng lại:
“Ra vườn rau.”
Hà Tuyết Khanh không hiểu tại sao trời mưa lại phải ra ngoài. Ở viện thanh niên trí thức trước đây không ai có thói quen này. Cô định hỏi thêm, nhưng Bùi Vân Tùng đã đi mất.
Cô thở dài, cũng chẳng rõ cảm giác cụ thể ra sao, chỉ thấy mơ hồ lạ lẫm. Thời đại này khác xa với thời đại mà cô từng sống. Mọi thứ, dù nhỏ hay lớn, đều khiến cô thấy xa lạ. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cô không thể cứ quay về quá khứ được.
Cô xắn tay áo, tiếp tục giặt đồ. Cô thật sự chưa từng làm việc nhà, một chậu quần áo giặt xong cũng đã hết cả buổi chiều. Cô học theo Bùi Vân Tùng, mang đồ ra phơi dưới mái hiên.
Bùi Vân Tùng cao, nên dây phơi cũng được buộc cao, cô với không tới, đành nhảy lên như thỏ. Mái hiên lát đá phiến, góc cạnh đã bị mài mòn từ lâu, lại còn bị mưa làm ướt, trộn lẫn bùn đất, bước chân lên là trượt ngay.
Dù Hà Tuyết Khanh đã nhắc mình phải cẩn thận, cô vẫn dẫm hụt, nửa chân giẫm vào khoảng không, nửa còn lại đạp lên mép mái hiên, trọng tâm không vững, chân trượt, chỉ còn cách ngã xuống. Nghĩ bụng phen này không chỉ ngã đau mà chăn mền trong tay cũng phải giặt lại lần nữa.
Nhưng trái với dự đoán, cô ngã vào một vòng tay ướt sũng, vòng eo mảnh mai của cô bị hai bàn tay lớn vừa nóng ấm vừa lạnh vì dính nước mưa siết chặt, khiến cô rùng mình. Ngay sau đó, cô được đỡ dậy.
Hà Tuyết Khanh ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt cứng rắn và cơ thể ướt đẫm của Bùi Vân Tùng. Anh tỏa ra một áp lực mạnh mẽ, xen lẫn khí lạnh nhàn nhạt.
Hà Tuyết Khanh lần nữa thoát khỏi hiểm nguy, chưa kịp mở miệng, Bùi Vân Tùng đã nói:
“Để tôi làm cho.”
Khi cô còn đang ngơ ngác, anh đã nhận lấy chiếc chăn vẫn còn nhỏ nước trong tay cô, nhanh chóng phơi lên, rồi mang nốt đồ còn lại trong chậu phơi hết, sau đó cầm xẻng đi vào nhà.
Hà Tuyết Khanh lúng túng đi theo anh, thấy anh cầm khăn lau mặt, cô vội vàng nói:
“À… để tôi đun nước cho anh tắm rửa nhé?”
Bùi Vân Tùng dừng tay, quay đầu liếc nhìn cô một cái. Hà Tuyết Khanh bỗng cảm thấy ánh mắt anh như muốn nói rõ ràng: Cô làm được sao?
Đúng là, cô ăn cơm còn tự làm mình nghẹn, giặt vài bộ quần áo cũng mất nguyên một buổi, phơi đồ cũng suýt ngã, thật sự khiến người ta phải nghi ngờ.
Cô ngượng ngùng nói:
“Thật ra tôi định đứng lên ghế, nhưng ghế trong nhà thì lại lỏng lẻo, không vững, tôi sợ ngã...”
Càng nói, càng thấy lúng túng. Cô vội đi về phía bếp.
Khi đã thêm nước vào nồi, cô đậy nắp lại rồi ngồi xuống sau bếp lò. Vừa ngồi, cô lại bắt đầu ngơ ngác. Bếp ở viện thanh niên trí thức có ống bễ, nhưng bếp ở đây thì không, hai miệng lò đen thui đối diện cô, như hai cái miệng lớn đang cười nhạo.
Lúc đó, Hà Tuyết Khanh thật sự không biết phải làm gì. Trừ trên ti vi, cô chưa từng thấy cái bếp lò cổ xưa thế này, đừng nói tới việc dùng nó để nấu ăn.
Nghĩ kỹ lại, hình như trên ti vi cũng có cảnh không dùng ống bễ, cứ đốt là được. Cô nhặt một ít cỏ khô, tìm thấy que diêm trong cái lỗ nhỏ giữa hai miệng lò.
Quẹt một cái, lửa cháy lên.
May quá, cháy rồi.
Hà Tuyết Khanh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chăm chú nhìn ngọn lửa nhỏ. Đúng rồi, tiếp theo phải cho cỏ vào lò, làm sao nữa nhỉ?
Trong phim người ta đốt củi, còn cỏ thì…
Không nhớ nổi nữa.
Hà Tuyết Khanh cúi đầu tìm kiếm. Theo lý mà nói, Bùi Vân Tùng sống một mình thì chắc hẳn quanh đây phải có công cụ gì đó. Nhìn quanh một vòng, cô chỉ tìm thấy một thứ giống như cây kéo, nhưng cán lại có hình dạng như kéo, còn hai chân thì dài.