Theo cuốn sách, cô ta có một "bàn tay vàng" - đó là mỗi lần cô ta được người khác yêu mến, cô ta sẽ trở nên xinh đẹp hơn, đặc biệt là những người có mối quan hệ gần gũi với cô ta.
Về sau, "bàn tay vàng" này hoàn toàn trở thành độc quyền của nam chính.
Nam chính càng yêu thích cô ta, cô ta càng trở nên đẹp.
Cô ta càng đẹp, nam chính càng thích cô ta hơn.
Đó thực sự là một vòng lặp hoàn hảo không có khuyết điểm.
Hà Tuyết Khanh không khỏi nhớ lại Ninh Trí Viễn, cũng không tài nào tưởng tượng nổi cảnh tượng đó.
Những ân oán của nguyên chủ với Điền Văn Tú và Ninh Trí Viễn, tạm thời Hà Tuyết Khanh không muốn nghĩ tới.
Cô quay lại nhìn Bùi Vân Tùng, "Anh vào giúp tôi mang đồ đi."
Lúc này những người trong phòng mới chú ý tới người đàn ông đang đứng ở cửa.
Thấy đó là Bùi Vân Tùng - người mà ai cũng vừa sợ vừa ghét, họ đều giật mình, nhìn nhau ngỡ ngàng.
Hà Tuyết Khanh coi như không nhìn thấy, còn Bùi Vân Tùng vốn đã quen với thái độ của người khác, chẳng hề nao núng.
Hai người một trước một sau bước vào phòng cũ của Hà Tuyết Thanh.
Cô nhanh chóng nhìn quanh, xác định đồ đạc nào là của nguyên chủ rồi bắt đầu thu dọn.
Chăn, ga, quần áo, và một số thứ lặt vặt khác, tuy nhìn thì không nhiều, nhưng sau khi gom lại và sắp xếp gọn gàng, cũng mất cả tiếng đồng hồ.
Thấy Bùi Vân Tùng chuẩn bị động tay, cô liền kéo anh lại, lắc lắc đầu.
“Điền Văn Tú.” Cô gọi lớn.
Điền Văn Tú đang đứng cùng những người khác ở bên cạnh, nghe vậy thì bước tới.
Hà Tuyết Khanh chỉ vào chiếc tủ quần áo ở góc tường: “Cái tủ quần áo và cái bàn kia tôi muốn dọn đi. Lúc tôi mới đến đây, mấy thứ này đều là tôi bỏ tiền ra mua từ bà con địa phương. Cô thu dọn đồ đạc của mình đi.”
Cô đến đây trước Điền Văn Tú một đợt, cũng là lứa thanh niên trí thức đầu tiên đến vùng này.
Lúc đó ở đây chẳng có gì cả. Thấy Ninh Trí Viễn bỏ tiền mua đồ từ người dân địa phương, cô cũng học theo. Cái tủ quần áo trong phòng mà cô và Điền Văn Tú ngủ, cùng cái bàn mà họ thường dùng hằng ngày đều là do nguyên chủ mua.
Chỉ có điều, tính cách của Điền Văn Tú thì luôn thích chiếm lấy những gì tốt nhất, trong khi bản thân nguyên chủ lại mềm yếu, thế là dần dần những món đồ đó trở thành của chung.
Giờ đây người vẫn là người đó, nhưng bên trong đã thay đổi, cô dĩ nhiên không thể để cho người khác được lợi dễ dàng như vậy.
Huống chi, giữa cuốn tiểu thuyết, Điền Văn Tú còn tìm thấy một ngăn bí mật trong cái tủ quần áo, trong đó chứa một vài món đồ ngọc cực kỳ tinh xảo cùng một ít thỏi vàng.
Những thứ đó chính là số vốn giúp Điền Văn Tú sau này khởi nghiệp.
Sau này, cô còn tìm hiểu kỹ về chuyện cái tủ này, mới biết từ Ninh Trí Viễn rằng cái tủ vốn dĩ là do cô bỏ tiền mua. Nghe nói đó là đồ bị cướp trong thời kỳ đấu tố địa chủ, chất liệu làm bằng gỗ hồng mộc quý hiếm.
Điền Văn Tú lấy được kho báu trong đó, liền hào phóng trả lại tủ cho cô, vì thế mà còn nhận thêm sự yêu mến của Ninh Trí Viễn. Không chỉ trở nên xinh đẹp hơn, tình cảm giữa hai người cũng tiến triển nhanh chóng.
Cho nên, bất kể nhìn từ khía cạnh nào, cô cũng không thể để đồ lại cho cô ta.
Điền Văn Tú nhất thời chưa hiểu ra, cô ta chỉ nhớ những chuyện liên quan đến Ninh Trí Viễn, mấy việc nhỏ nhặt như thế này thì chẳng để trong đầu.
Hà Tuyết Khanh nói: “Nếu cô không tin, đợi Ninh Trí Viễn về rồi hỏi anh ta, anh ta biết rõ chuyện này.”
Đã nhắc đến người làm chứng, Điền Văn Tú cũng chẳng thể nói thêm gì.