Bùi Vân Tùng thu ánh mắt lại, "Không sao."
Hà Tuyết Khanh: "..."
Thôi, không sao thì không sao vậy.
Cô cởϊ áσ ngoài, nằm xuống, lập tức bị bao quanh bởi mùi xà phòng thoang thoảng.
Hà Tuyết Khanh cẩn thận ngửi chăn, hình như còn có cả mùi nắng, chắc chắn là vừa mới giặt.
Không chỉ thế, ban ngày Hà Tuyết Khanh đã để ý quần áo trên người Bùi Vân Tùng tuy cũ, nhưng rất sạch sẽ, thậm chí móng tay cũng được vệ sinh kỹ lưỡng.
Lúc vào phòng, cô cũng nhận thấy nơi đó được dọn dẹp gọn gàng.
Anh từng đi lính, có lẽ thói quen đó được hình thành từ trong quân đội.
Hà Tuyết Khanh cảm thấy ít nhất, về vấn đề vệ sinh, họ sẽ không có bất kỳ xung đột nào.
Nghĩ ngợi một lúc, Hà Tuyết Khanh dần chìm vào giấc ngủ.
Bên cạnh, Bùi Vân Tùng nằm trên tấm ván cũ, mở mắt liếc về phía cô, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, khi Hà Tuyết Khanh tỉnh dậy, cô còn chưa biết hôm nay là ngày nào.
Cho đến khi cô nhìn thấy bầu trời xám xịt và những hạt mưa lất phất bên ngoài, cùng với khung cảnh lạc hậu trước mắt, cô mới nhớ lại rằng ngày hôm qua, cô đã xuyên không vào sách.
Cô có một thân thể khỏe mạnh và một danh phận đã kết hôn.
Cô ngồi dậy, bước ra ngoài.
Trong nhà rất yên tĩnh, Bùi Vân Tùng không có ở đây.
Cô đi vào bếp, trong nồi có nước nóng, còn một nồi khác là chỗ bánh bao còn thừa từ tối qua.
Được hâm nóng.
Hà Tuyết Khanh rửa mặt xong, định đánh răng thì mới nhớ ra đồ của mình chưa mang qua đây, vẫn còn ở viện thanh niên trí thức.
Cả bàn chải đánh răng cũng vậy.
Cô đành súc miệng qua bằng nước, rồi dùng hai tay che miệng hà hơi, thấy không có mùi gì khó chịu mới yên tâm ra ngoài.
Cô định đến viện thanh niên trí thức để mang đồ về.
Khi cô vừa bước tới cổng, Bùi Vân Tùng từ ngoài trở về.
Hai người chạm mắt nhau, Bùi Vân Tùng không có vẻ định nói gì.
Vì vậy, cô chỉ có thể nói: "Tôi đi viện thanh niên trí thức lấy đồ."
Bùi Vân Tùng gật đầu.
Hà Tuyết Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh có thể đi cùng tôi không? Trời mưa, đồ đạc của tôi như chăn, quần áo, lương thực và một số thứ linh tinh, tôi không thể mang hết trong một lần."
Lúc này Bùi Vân Tùng mới dừng lại.
Thật hiếm có, anh vẫn không nói gì.
Hà Tuyết Khanh và anh cùng nhau đi trong mưa nhỏ đến viện thanh niên trí thức.
Vì chuyện tối qua, trời mưa nên hôm nay hầu như không ai đi làm.
Trên đường có vài người nhìn thấy họ, ánh mắt đều dõi theo một cách đặc biệt.
Hoặc đúng hơn là nhìn Hà Tuyết Khanh.
Hà Tuyết Khanh cảm thấy họ đang nghĩ:
Ồ, nữ thanh niên trí thức đáng thương này thật sự chưa chết sao?
Đến viện thanh niên trí thức, mọi người trong đó vừa kịp ăn sáng.
Thấy Hà Tuyết Khanh, họ sững sờ một giây, rồi lần lượt chào hỏi, hỏi cô có khỏe không, có chuyện gì không.
Hà Tuyết Khanh lắc đầu, nói rằng mình không sao, sau đó bảo: "Tôi đến đây thu dọn đồ đạc."
Điền Văn Tú ở chung phòng với Hà Tuyết Khanh, nghe nói cô đến, liền từ trong phòng bước ra.
Khi Hà Tuyết Khanh còn chưa kịp phản ứng, Điền Văn Tú đã nắm lấy tay cô, "Tuyết Thanh, cậu không sao chứ? Hôm qua cậu ngất xỉu, làm mình sợ chết khϊếp, nhưng bọn mình vẫn phải đi làm nên không thể đến thăm cậu được."
Cô ta vừa bày tỏ sự lo lắng, vừa giải thích lý do.
Hà Tuyết Khanh lắc đầu, rút tay về, nhìn người con gái trước mặt - nhân vật nữ chính trùng sinh.
Theo ký ức ban đầu, Điền Văn Tú là một người khá cay nghiệt, cộng thêm ngoại hình không nổi bật nên không có nhiều thiện cảm từ mọi người ở viện thanh niên trí thức.
Nhưng kể từ khi trùng sinh, mặc dù mắt mũi miệng vẫn giống như cũ, nhưng trông cô ta lại đẹp lên rất nhiều.