Đại Viêm quốc, Kiến Hưng năm thứ ba.
"A Nam!"
"A Nam, tỉnh lại đi!"
Trong cơn mơ màng, Lâm Diệc Nam nghe thấy có tiếng gọi mình.
Trong đầu Lâm Diệc Nam vẫn còn trống rỗng như khoảnh khắc vụ nổ xảy ra.
"A Nam, mau tỉnh lại đi!"
"Là Vu Tiểu Giai sao?"
Nhớ lại trước khi hôn mê, cô và Vu Tiểu Giai đang làm nhiệm vụ, bị đám thây ma vây hãm trong một tòa nhà dân cư.
Vu Tiểu Giai dùng bom phá một lỗ hổng trên bức tường, chuẩn bị đột kích ra ngoài, ai ngờ khi tiếng nổ vang lên, tòa nhà dân cư đột nhiên sụp đổ.
Ý thức dần tỉnh lại trong tiếng gọi liên hồi, Lâm Diệc Nam từ từ mở mắt.
Một khuôn mặt tái nhợt tiều tụy đập vào mắt nhưng lại là một cô gái trẻ, không phải Vu Tiểu Giai.
Thấy Lâm Diệc Nam tỉnh lại, khuôn mặt lo lắng của cô gái lộ vẻ mừng rỡ nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt.
"A Nam, nghe nương nói, mau tìm chỗ trốn đi, người Hồ sắp đến rồi! Con ra khỏi thành thì đi về hướng nam, đến Kiếm thành tìm ca ca con."
Nương!?
Lâm Diệc Nam nhìn xung quanh, xa xa là những ngôi nhà thấp bé cổ kính, trên đường phố nằm la liệt những người bị cắm tên, những người chưa chết thì phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn, máu chảy lênh láng khắp nơi.
Máu chảy thành một dòng suối nhỏ ở những chỗ trũng trên đường phố, không khí nồng nặc mùi tanh hôi.
Cô năm nay ba mươi hai tuổi, chưa lập gia đình, chưa sinh con, chưa tốt nghiệp đại học thì đại dịch thây ma bùng phát, từ nhỏ đã tập võ, cô gia nhập đội hành động đặc biệt do nhà nước tổ chức.
Trong đầu một mảnh trống rỗng, cô gái này trông cũng trạc tuổi cô, là mẹ của nguyên thân sao?
Cô, đây là xuyên không rồi!!
Lâm Diệc Nam kinh ngạc đến mức suýt nhảy dựng lên khỏi mặt đất.
Cũng phải, quả bom đã làm sập cả tòa nhà dân cư, cô và Vu Tiểu Giai làm sao có thể sống sót được.
Người Hồ? Chẳng lẽ cô gái đang nói đến những người Hồ cướp bóc gϊếŧ người trong sách lịch sử sao?
Đang nghĩ ngợi thì mưa tên từ trên không trung bay tới.
Lâm Diệc Nam mắt nhanh tay lẹ, cầm lấy một thanh gỗ trên mặt đất đỡ đợt mưa tên này.
Cảnh tượng chẳng khác gì lúc bị đám thây ma vây hãm, thật quá nguy hiểm, cô đưa tay kéo người phụ nữ trên mặt đất: "Ta đưa người đi!"
Đầu óc choáng váng, cô lảo đảo, cố đứng vững, đưa tay sờ lên trán, trời ơi, một cục u to tướng, may mà không bị rách da.
Lý Thục Lan nắm lấy tay cô, lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: "A Nam, con gái ngoan của nương, nương còn phải đi cùng cha con, không đi cùng con được."