Lâm Tiểu Bảo dù sao cũng vừa mới tỉnh, cơ thể còn yếu ớt. Cậu ăn một ít cháo loãng rồi lại ngủ tiếp.
Dương Tư Tuyết ngồi bên giường canh con, còn Lâm Vĩ Lực giả vờ dọn dẹp bàn, rồi cầm quả cầu pha lê lên, làm bộ vô tình hỏi, "Vợ à, sao lại để đồ lung tung thế này? Anh nhớ là quả cầu này dùng để đè lên lá bùa hộ mệnh mà anh xin cho Tiểu Bảo… Đúng rồi, lá bùa đâu rồi?"
"Thì ra lá bùa vàng kia là anh mang về, sao anh không nói với em?"
Sắc mặt Lâm Vĩ Lực hơi đơ lại, "À, anh nghĩ là em không thích mẹ cho Tiểu Bảo uống nước tro, nên anh nghĩ bùa bình an có khi sẽ có tác dụng."
"Anh chắc chắn đó là bùa bình an?" Dương Tư Tuyết nhìn anh ta chằm chằm, không chút biểu cảm.
Lâm Vĩ Lực cảm thấy dường như cô đã biết điều gì đó, nhưng anh ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, tay không tự giác siết chặt lại, "Tất nhiên rồi, đó là bùa do đích thân thầy ở chùa vẽ cho."
"Ra là vậy," Dương Tư Tuyết dường như đã tin, vẻ mặt áy náy, "Xin lỗi anh nhé, chồng à, chắc do em căng thẳng quá nên hiểu lầm anh."
Cô tiến lại gần ôm Lâm Vĩ Lực, khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm, rồi ôm lấy cô vào lòng, "Em lúc nào cũng căng thẳng quá thôi."
"Đúng rồi, anh chưa nói bùa đã để đâu rồi nhỉ. Tiểu Bảo tỉnh lại rồi, có khi nhờ lá bùa bình an thật, sau này phải cho nó đeo thường xuyên mới được."
Dương Tư Tuyết giả bộ tiếc nuối, "Em nghe một thầy trên mạng bảo lá bùa đó có vấn đề, ảnh hưởng không tốt đến Tiểu Bảo, nên em đã đốt nó rồi."
"Gì cơ? Đốt rồi à!" Lâm Vĩ Lực cao giọng, mặt lộ vẻ dữ tợn, "Sao em có thể đốt nó chứ? Em có biết lá bùa đó là…"
"Là gì?"
Lâm Vĩ Lực lấy lại bình tĩnh, ánh mắt né tránh, "Là, là anh tốn cả mấy nghìn tệ tiền dầu đèn mới xin được, đắt lắm."
"Vậy sao? Nhưng em thấy lá bùa đó có gì đó không ổn." Dương Tư Tuyết chăm chú nhìn anh ta, "Anh thấy lạ không, vừa đốt xong lá bùa là Tiểu Bảo tỉnh lại ngay."
Lâm Vĩ Lực thầm rủa trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ oan ức, "Vợ à, có phải em đang nghi ngờ anh muốn hại Tiểu Bảo không? Tiểu Bảo là con của chúng ta, anh có hại ai thì cũng không bao giờ hại con mình cả! Đó chỉ là một lá bùa bình an bình thường thôi mà."
"Chùa mà cũng có bùa bình an đến vài nghìn tệ sao?" Dương Tư Tuyết cúi đầu, nắm tay anh ta, "Em chỉ sợ anh bị lừa thôi."