Khi còn ở giới Tu Chân, Tam Lạc rất thích dùng cách này để xử lý những linh hồn ác độc nhưng chưa gϊếŧ người, hay thậm chí là nguyên thần của các tu sĩ tội lỗi. Sau khi chiến đấu một thời gian dài, việc thả chúng đi hoặc đưa xuống địa phủ thì quá dễ dàng, nên cô đã nghĩ ra cách này để chúng nhận sự trừng phạt trước khi xuống địa ngục.
Còn sau đó, việc chịu đày đọa trên núi đao biển lửa hay bị nấu trong vạc dầu thì là chuyện của địa phủ. Việc của cô là khiến mình hả giận trước đã.
Cô tiện tay tìm một chiếc túi nhựa, bỏ viên ngọc quỷ vào trong. Không còn bị âm khí quấy nhiễu, Tiểu Phong bắt đầu tỉnh lại.
“… Mẹ? Đây là đâu? Con… sao thế này?”
“Không sao rồi, không sao rồi! Mẹ sẽ đưa con về bệnh viện ngay bây giờ.” Xuân Thường Quyên vừa cười vừa khóc, sau khi lau nước mắt, cô lại quay sang nhìn Tam Lạc, ánh mắt tràn đầy hy vọng, “Đại sư, bà ta đã đi chưa?”
Tam Lạc gật đầu, “Ta sẽ đưa bà ta xuống địa phủ sau. Nếu không có gì bất ngờ, bà ta sẽ không xuất hiện lại nữa.”
“Thật tuyệt quá!”
Xuân Thường Quyên thở phào nhẹ nhõm, cảm kích chuyển khoản tiền xe cho Tam Lạc, không quên cảm ơn rối rít trước khi tiễn cô ra về. Sau đó, cô gọi xe đưa Tiểu Phong trở lại bệnh viện.
Còn căn nhà… mọi thứ đã bị phá hủy gần hết. Có lẽ chỉ có thể bỏ tiền ra thuê người dọn dẹp mà thôi.
Rời khỏi nhà của Xuân Thường Quyên, Tam Lạc giơ tay gọi chiếc điện thoại lơ lửng giữa không trung trở lại. Mặc dù khán giả trong phòng chat cố gắng níu kéo, cô vẫn dứt khoát tắt sóng livestream.
Cô cần tìm một chỗ nào đó để thỏa mãn cái dạ dày đã xa rời "nhà" hơn nghìn năm của mình.
Sau khi lựa chọn kỹ càng, cô quyết định ghé qua khu chợ đêm nhộn nhịp nhất thành phố và vui vẻ thưởng thức từ đầu đến cuối con phố ẩm thực.
Từ khi hoàn thành tu luyện và trở lại nhân gian, dạ dày của cô lớn hơn nhiều. Cô ăn món nào cũng thấy ngon miệng, thức ăn vào bụng sẽ được linh lực vận hành để tiêu hóa, dù ăn bao nhiêu cũng không có cảm giác no, và cũng không lo bị tăng cân.
Thật là tuyệt vời.
Khoảng 10 giờ tối, Tam Lạc mang theo vài phần tôm hùm cay đã được đóng gói sẵn, trong tay vẫn còn cầm một chiếc bánh xèo đang ăn dở. Khi cô vừa rẽ qua một góc phố, từ phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp và tiếng la hét.
“Đứng lại, đừng chạy!”
“Trương Bình Nam!”