"Ngài đến đây có chuyện gì?"
Thu Xu Chi mỉm cười, "Nhìn ta này, lại quên mất việc này rồi. Ta đến đây là muốn ngài thu hồi những nam nhân kia."
Nguyệt Quán Nghi biến sắc, lo lắng hỏi: "Thu đại nhân không hài lòng với họ? Chẳng lẽ ngài ngại họ xấu xí?"
Tim hắn đập thình thịch, thở dốc, hắn đưa những nam nhân đó đến để cho Thu Xu Chi vui vẻ, không ngờ lại khiến chuyện càng rắc rối.
"Ta sẽ đi tìm cho ngài những nam nhân xinh đẹp, am hiểu thơ văn hơn" Nguyệt Quán Nghi cẩn thận nói, đuôi mắt đỏ lên vì lo lắng.
Thu Xu Chi lắc đầu không đồng ý: "Tạ ơn điện hạ, nhưng hậu viện của thần quá nhỏ, không cần những người này."
Từ xưa đến nay, bên cạnh nữ nhân đều phải có phu hầu thành đàn, nhưng Thu Xu Chi từ sau cập kê đến nay vẫn chưa cưới phu lang, thậm chí không có một người ấm giường nào bên cạnh.
Trước đây, hắn có thể lấy lý do gia cảnh sa sút của Thu Xu Chi để tự an ủi mình, nhưng giờ nàng đã là quan viên kinh thành, có vô số người muốn cưới nàng, mà nàng vẫn độc thân, khiến hắn không khỏi nghi ngờ.
Hắn nhíu mày, đuôi mắt đỏ hoe: "Thu đại nhân, chẳng lẽ ngài đã có người trong lòng?"
Thu Xu Chi sững sờ, nhìn hắn không nói khiến Nguyệt Quán Nghi như bị tuyên án tử hình, tim đập loạn nhịp.
Một lát sau, Thu Xu Chi cười: "Điện hạ nói đùa, thần không có ai trong lòng, xin điện hạ cho những người đó đoàn tụ với gia đình."
Nguyệt Quán Nghi thở phào nhẹ nhõm, như người sắp chết đuối được cứu lên bờ, trái tim lại bắt đầu đập bình thường.
Hắn may mắn là Thu Xu Chi chưa bị người khác cướp mất, nhưng cũng tiếc nuối, nếu một ngày nào đó người nàng yêu là hắn, thì thật tốt biết bao.
Hắn nén lại nỗi buồn và những suy nghĩ mơ hồ, khẽ đáp: "Được."
"Còn một chuyện, thần muốn hỏi điện hạ."
"Chuyện gì?" Nguyệt Quán Nghi nhìn nàng.
Thu Xu Chi đặt một chiếc rương nhỏ bên cạnh, mở ra bên trong là một đống vàng ròng xếp ngăn nắp.
"Thần cảm thấy hổ thẹn, xin điện hạ thu hồi."
Nguyệt Quán Nghi trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: "Ngài làm sao biết là ta đưa?"
Thu Xu Chi không phải kẻ ngốc, nàng biết rõ, khi Thu Cừ Sương ở nhà, ban ngày ban mặt, một rương vàng được đặt vào viện của nàng mà không ai biết, không thể nào là việc của một quan viên bình thường.
Nếu là hoàng đế thì nàng ấy cũng không cần phải giấu giếm. Khương Tự thì chỉ biết đưa nam tử vào trong phòng của nàng. Còn thái hậu, dù hắn giúp nàng vào Phủ Thuận Thiên, nhưng luôn có một sợi tơ vô hình trói buộc nàng, thời thời khắc khắc kiếm chế nàng, nên không có lý do làm điều này.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là Nguyệt Quán Nghi.
Thu Xu Chi không phải kẻ ngốc, đời trước xem phim thần tượng cũng không phải vô ích, Nguyệt Quán Nghi đối mặt với nàng, bối rối, lo lắng, lấy lòng, như một cậu thiếu niên tuổi dậy thì lúc mới yêu.
Nhưng nói Nguyệt Quán Nghi thích nàng, nàng lại cảm thấy có chút vớ vẩn, trước đây họ chưa từng gặp mặt, làm sao có thể đột ngột thích nàng?
Hơn nữa, Nguyệt Quán Nghi là một người quyền lực, có thể tung hoành trong chốn quan trường, một người như vậy sao có thể mụ mị vì tình yêu?
Nàng không tin.
So với suy đoán lãng mạn hồng phấn, Thu Xu Chi nghiêng về những thuyết âm mưu, nàng cho rằng Nguyệt Quán Nghi cũng giống thái hậu, muốn lợi dụng nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyệt Quán Nghi: Ta thật sự là người não toàn chuyện yêu với đương đếi =))).