Hậu Cung Tiền Triều: Tu La Tràng

Chương 19: Đưa nam nhân (1)

Tần Khuynh không tự giác nuốt nhẹ hầu kết, ánh mắt khẽ hạ xuống, bị bàn tay nàng ửng đỏ hấp dẫn.

Ngón tay trắng nỏn thon dài lộ ra một chút đỏ hồng, đột ngột chói mắt.

“Ai gia cho ngươi thuốc mỡ, sao ngươi lại không dùng?”

Thu Xu Chi che miệng vết thương: “Thái Hậu ban thưởng, thần quý trọng, vết thương nhỏ thần không dám lãng phí.”

Tần Khuynh lấy quạt che miệng cười khẽ, quạt đen mạ vàng làm da thịt trắng nõn của hắn càng thêm đẹp đẽ quý giá.

Nếu là lời này từ quan viên bình thường nói ra, Tần Khuynh chỉ thấy xu nịnh ghê tởm, nhưng từ miệng Thu Xu Chi lại như thanh phong nhẹ nhàng. Hắn càng nhìn Thu Xu Chi càng thấy thuận mắt.

“Ai gia thưởng ngươi chính là để ngươi sớm ngày khỏi bệnh, không cần phải cất giấu, dược có mang theo không?”

Thu Xu Chi từ ống tay áo lấy ra lọ sứ nhỏ, cung kính dâng lên: “Nghe Ngọc Trí công tử nói nhuyễn ngọc cao là cống phẩm vô cùng quý giá, nên thần luôn mang theo bên người.”

“Dù quý giá cũng chỉ là vật ngoài thân, sao sánh bằng trường cột nước nhà.” Hắn cầm lấy nhuyễn ngọc cao, đầu ngón tay vô tình chạm vào bàn tay mềm mại của nàng, bình sứ lạnh lẽo nhiễm độ ấm của nàng.

Hắn mặt ửng hồng lên, đưa nhuyễn ngọc cao cho Ngọc Diệp bên cạnh.

“Đi thoa dược cho Thu đại nhân.”

Thu Xu Chi hơi kinh ngạc: “Thần ——”

Mặt quạt để trên môi nàng, mùi trầm hương thanh nhã của hắn bao quanh nàng, khuôn mặt ôn hòa như nước mùa xuân tĩnh lặng, lại ẩn chứa tia sáng dịu dàng.

Ngọc Diệp khéo léo tiến lên, nâng tay thon thả của nàng, thuốc mỡ lạnh lẽo bôi lên ngón tay.

Thu Xu Chi khẽ quay mặt đi chỗ khác.

Tần Khuynh nhìn thấy vẻ e thẹn ngây thơ hiếm thấy của nàng, đôi mắt khẽ lóe.

“Thu đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hồi Thái Hậu, thần năm nay hai mươi ba.”

23? Tần Khuynh nhìn gương mặt thanh lệ tuyệt luân kia, dáng vẻ còn trẻ trung hơn tuổi.

Năm đó hắn vào cung kế nhiệm Hoàng Hậu cũng mới chưa đầy 20 tuổi.

Lúc đó hắn là trưởng nam của Tần gia danh tiếng khắp kinh thành, thu hút vô số quý nữ, cuối cùng lại trở thành công cụ chính trị dâng cho lão hoàng đế già nua.

Đơn giản là lúc đó tiên đế sắp tàn, không còn sức lực cùng hắn ân ái, khiến hắn dù là Hoàng Hậu nhưng vẫn giữ nguyên trinh tiết.

Ngọc Diệp động tác nhẹ nhàng, thuốc mỡ trắng sữa bôi lên tay nàng như một lớp ngọc bạch.

Thu Xu Chi mặt không đổi sắc, nhưng vành tai lộ ra chút hồng nhuận.

Tần Khuynh nhìn thấy vẻ ngây thơ của nàng, khẽ cười, theo bản năng hỏi: “Thu đại nhân tuổi trẻ mỹ mạo xinh đẹp, nói vậy trong nhà tiểu lang quân không có mười phòng cũng có tám phòng, sao lại còn e thẹn?”

Thu Xu Chi mặt đỏ lên: “Thần chưa cưới phu.”