Tiểu Thiếu Gia Trọng Sinh, Toàn Gia Hoả Táng Tràng

Chương 4: Thấy vui chứ?

“Nếu không muốn bị ăn đòn, thì mau xin lỗi mẹ đi!” Lục Tuấn Gia đỡ lấy Giang Tâm Nguyệt đang tức đến run rẩy, miệng thì thúc ép Lê Nhất xin lỗi, nhưng trong lòng lại vui như mở cờ.

Quan hệ giữa Lê Nhất và nhà họ Lục càng xấu đi thì càng có lợi. Đợi lừa được cổ phần từ tay cậu, họ sẽ lập tức đuổi cậu ra khỏi đây.

“Nhắc đến chuyện bị đánh.” Lê Nhất từ trên cầu thang bước xuống.

“Đã sợ bị đánh thì đừng chọc mẹ tức giận.” Lục Tuấn Gia cười lạnh trong lòng. Trong mắt hắn, Lê Nhất chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng sợ đòn. Vừa rồi nói được mấy câu đó, có lẽ đã dốc hết can đảm của cả đời rồi.

Hắn nghĩ chỉ cần nhắc đến bị đánh, Lê Nhất sẽ sợ hãi, lập tức xin lỗi và nịnh bợ họ ngay thôi.

—— Chát!

Một cái tát vang dội, giáng thẳng vào mặt Lục Tuấn Gia.

Gương mặt trắng trẻo của hắn lập tức sưng đỏ lên rõ rệt.

Lục Tuấn Gia ôm lấy mặt mình, vẫn chưa kịp phản ứng. Sự đắc ý trên khuôn mặt hắn cứng đờ lại, cả người rơi vào trạng thái sững sờ.

Không chỉ Lục Tuấn Gia và Giang Tầm Nguyệt kinh ngạc, mà cả những người giúp việc đang đứng xem kịch vui lẫn ông quản gia đang chuẩn bị chạy tới can ngăn cũng đứng hình.

Cả không gian như bị ấn nút tạm dừng, im ắng đến đáng sợ.

Không ai ngờ một kẻ mềm yếu như Lê Nhất lại đột nhiên ra tay.

Mà người cậu đánh, chính là tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất nhà họ Lục – Lục Tuấn Gia.

“Bị đánh rồi, thấy vui chứ?” Lê Nhất nở nụ cười như ác quỷ, vừa giơ bàn tay lên, vừa nhàn nhã nói:

“Nếu chưa đủ, tôi có thể thưởng thêm cho cậu một cái nữa, thế nào?”

“Lê Nhất!” Giang Tầm Nguyệt kinh hoàng nhìn cậu, đôi môi được tô son tinh xảo của bà ta mở to mất hết vẻ tao nhã, thét lên:

“Con đánh Tuấn Gia, con dám đánh Tuấn Gia!”

“Đánh rồi, thì sao nào? Là vì không báo trước nên bà thấy sốc à?” Lê Nhất vẫn điềm nhiên như không, thản nhiên đáp:

“Thôi bà cứ từ từ mà làm quen đi, bởi vì sau này những chuyện như thế này sẽ xảy ra thường xuyên đấy.”

—— Cạch!

Một người giúp việc vô ý đánh rơi đồ, vội vàng cúi người xin lỗi rồi luống cuống nhặt lên.

“Lê Nhất, hôm nay con điên rồi phải không?” Giang Tầm Nguyệt tức giận chỉ tay vào cậu, hét lớn:

“Không chỉ dám trách mắng mẹ và ba con, giờ còn dám đánh cả anh con. Đợi ba con về, ta nhất định sẽ nói cho ông ấy biết.

Con chuẩn bị chịu đòn đi!

Không dạy dỗ tử tế, con sẽ không coi trời đất ra gì nữa!”