“Nhất Nhất, ký hợp đồng này, em sẽ trở thành đại diện pháp lý của công ty chúng ta.”
“Em không —— ký.”
“Em vừa nói gì?” Người đàn ông đứng phắt dậy, cảm giác không thể tin nổi.
Ngón tay dài, thon và lạnh lẽo, Lê Nhất đẩy nhẹ bản hợp đồng ra với vẻ điềm tĩnh, đầu ngón tay vẫn còn chút bụi phấn. Ánh đèn trong quán cà phê chiếu lên khuôn mặt điển trai của cậu, phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp, làm gương mặt lạnh lùng ấy có thêm chút sức sống.
“Không có não à? Tai cũng điếc luôn sao? Bước ra cửa, rẽ trái sẽ thấy Bệnh viện Tam Giáp, khoa thần kinh ở tầng 3 đấy, không cần cảm ơn đâu.”
“Em đang đùa tôi đấy à?” Người đàn ông mặc vest sang trọng lập tức thay đổi sắc mặt. Gương mặt đẹp trai của hắn dường như lạnh lùng dưới ánh sáng chiếu xuống. “Lê Nhất, em nên suy nghĩ kỹ đi. Đắc tội với tôi, em biết sẽ có kết cục gì rồi chứ? Đến lúc em lại van xin, khóc lóc, thì tôi cũng sẽ không…”
“Không thèm đếm xỉa tới tôi nữa phải không? Nói đi nói lại, chỉ có mấy câu sáo rỗng này. Anh nghĩ mình là ai? Đi hỏi mượn chiếc anten của bé Teletubbie mà định vị lại bản thân đi! Chu Hiên Trạch, hiện tại là anh đang cầu xin tôi đấy! Nếu muốn đóng vai người tử tế, làm ơn diễn cho giống một chút, nếu không lần sau tôi sẽ mắng thẳng là đồ súc sinh!”
“Em dám mắng tôi!” Chu Hiên Trạch tức điên, chỉ tay về phía cửa: “Chia tay! Lê Nhất, chúng ta kết thúc rồi!”
“Chúc mừng tôi độc thân nhé! Cụng ly!” Lê Nhất mỉm cười, nhấc tách cà phê lên, uống cạn một hơi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Chu Hiên Trạch, cậu xoay người rời khỏi quán, dứt khoát và quyết đoán.
Bầu trời lúc 6 giờ chiều bị ánh hoàng hôn nhuộm thành một màu đỏ rực, gió đêm mang theo hơi ấm nhè nhẹ.
Đó là ánh hoàng hôn cũng là bình minh, là sự tái sinh của Lê Nhất.
Lê Nhất đã trọng sinh.
Trở lại thời điểm âm mưu vừa mới bắt đầu.
Khi cậu chuẩn bị ký tên lên bản hợp đồng, trong đầu lập tức ùa về hàng loạt ký ức rời rạc.
Thì ra, cậu chỉ là một nhân vật phụ bị lãng quên trong cuốn tiểu thuyết tình yêu hào môn.
Nhân vật chính thụ, Lục Tuấn Gia, là kẻ thay thế Lê Nhất sống ở Lục gia hơn mười mấy năm, là thiếu gia giả, là "ánh trăng sáng" thuần khiết lương thiện, là em trai tốt hiểu chuyện của Lục gia, là tri kỷ tuổi thơ đáng yêu. Hắn là bảo bối được mọi người nâng niu, chỉ cần ai đã gặp qua hắn đều bị vẻ đẹp lương thiện của hắn thu hút.
Nhân vật chính công, Chu Hiên Trạch, thích Lục Tuấn Gia từ nhỏ. Để giúp Lục Tuấn Gia chiếm lấy cổ phần thật sự của thiếu gia Lục thị, cả hai đã hợp mưu với nhau, biến Lê Nhất thành một con rối, chơi đùa cậu xoay vòng vòng.
Kiếp trước, Chu Hiên Trạch tiếp cận Lê Nhất, thuyết phục cậu đồng ý hôn sự với Chu gia, và dưới danh nghĩa vị hôn phu, hắn chiếm trọn lòng tin của Lê Nhất, cùng mở công ty và khiến cậu ký tên vào hợp đồng đại diện pháp lý.
Cuối cùng, công ty liên tiếp gặp sự cố, Lê Nhất là người phải gánh chịu tất cả. Cậu bị đuổi học, bị công chúng sỉ nhục, đối diện với nguy cơ ngồi tù.
Lúc này, Lục Tuấn Gia đề nghị, chỉ cần Lê Nhất giao lại cổ phần mà ông nội cậu để lại, hắn sẽ tìm cách giúp cậu thoát nạn.
Vì muốn bảo toàn bản thân, Lê Nhất trao cổ phần, đặt mọi hy vọng vào Lục Tuấn Gia.
Thế nhưng, chỉ ngày hôm sau, cậu bắt gặp vị hôn phu của mình và Lục Tuấn Gia đang hôn nhau đắm đuối trong bếp.
Người giúp việc và các thành viên Lục gia đã quá quen với cảnh tượng ấy. Không lâu sau, hai gia đình công bố, Chu Hiên Trạch và Lục Tuấn Gia sắp đính hôn.
Mệt mỏi quay về từ đồn cảnh sát, Lê Nhất, với hy vọng báo tin an toàn cho gia đình và vị hôn phu, lại phát hiện ra sự thật phũ phàng: cuộc hôn nhân sắp đặt ấy từ đầu đã là một trò lừa đảo, Chu Hiên Trạch chỉ dùng nó như một cái cớ để lừa cậu.
Mục tiêu của họ luôn là cổ phần của ông nội để lại cho Lê Nhất.
Vào ngày Chu Hiên Trạch và Lục Tuấn Gia đính hôn, Lê Nhất phát bệnh trầm cảm, cậu co ro trong góc giường, khi thì khóc, khi lại cười điên dại.
Ngày hôm đó, chỉ có người quản gia già bên cạnh giường, rơi nước mắt và cố gắng đút cho cậu vài ngụm nước.
Trong khi Chu Hiên Trạch và Lục Tuấn Gia hạnh phúc bên nhau, Lê Nhất sống trong sự mơ hồ và rối loạn. Lục gia vốn định đưa cậu đến bệnh viện tâm thần, nhưng Lục Tuấn Gia ngăn lại.
Bởi vì nốt ruồi nhỏ bên khóe miệng Lê Nhất, trông giống hệt người mà Thời Yến, đại thiếu gia nhà họ Thời, từng nhắc đến – người tình trong mộng.
Khi đó, Lục gia rất cần hợp tác với nhà họ Thời, thế là Lê Nhất bị ép tận dụng nốt chút giá trị cuối cùng, bị đóng gói và "tặng" cho Thời Yến, nhân vật phản diện của câu chuyện.
“Khốn nạn! Đúng là lũ ngốc!” Lê Nhất hậm hực đá mạnh vào bánh xe bên đường, càng nghĩ càng tức giận. Kiếp trước, não cậu chắc bị giấy gói kín mới có thể thích kẻ như Chu Hiên Trạch!
—— tít tít tít.
Chiếc ô tô bị đá một cú, phát ra tiếng tít tít, rồi dừng lại trước cửa sổ bên đường, để lộ ra một khuôn mặt rõ nét, điển trai và cực kỳ lạnh lùng.
“Chiếc Pagani mới nhất, vừa chạy chưa đầy một tiếng đồng hồ.”
“Sao? Anh cần tôi giúp kéo băng rôn, chụp ảnh chúc mừng khai trương xe mới à?” Lê Nhất lườm hắn. Không mua nổi xe thì đã sao, chẳng lẽ còn mua không nổi một cái băng rôn chúc mừng?
“Nếu lốp xe hỏng, phải đặt hàng từ Ý về. Chi phí lốp, vận chuyển, cộng thêm phí làm phiền tôi, tính sơ sơ cũng trăm vạn đấy.”
“Ha hả.” Lê Nhất cười khẩy. Đời này cậu đã trải qua sống chết, nghĩ cậu sẽ sợ sao?
Lê Nhất khoanh tay, “Tiền thì tôi không có, anh đi mà tìm phụ huynh tôi đòi. Tập đoàn Lục thị, biết chứ? Siêu giàu, chỉ cần đạp ga xe là 10 phút có mặt liền, đi đi.”
“Cậu là... Lục Tuấn Gia?” Người đàn ông nhíu mày, dường như không có thiện cảm với nhà họ Lục.
“Đừng nói bậy! Nhìn tôi xinh đẹp thế này, làm sao lại là cái tên Lục Tuấn Gia xấu xí đó được!”
Lê Nhất làm vẻ mặt đầy chán ghét, “Lục Tuấn Gia là con nuôi nhà họ Lục, còn tôi mới là con trai ruột, không biết sao?”
Lục gia không phải luôn giấu cậu khỏi công chúng sao?
Vậy thì để chính cậu công khai luôn!
“Không biết, vì Lục gia chưa từng nói công khai.” Người đàn ông vốn lạnh lùng, bỗng nở một nụ cười đầy ý vị, “Nhìn có vẻ cậu không thích Lục gia lắm nhỉ?”
“Sao lại không thích được? Tôi yêu Lục gia lắm ấy chứ, đó là cha mẹ ruột của tôi mà!” Lê Nhất nói với vẻ không vui khi thấy chiếc siêu xe cứ chầm chậm theo sau mình, “Sao anh cứ bám theo tôi vậy? Đã bảo tôi không có tiền rồi mà. Đòi thì đến Lục thị mà đòi đi.”
“Tôi phải xác nhận lời cậu nói có đúng không đã. Nhỡ cậu không phải người nhà Lục gia, chẳng phải tôi đi đòi công toi à?”
“Thế tôi...”
“Lê Nhất!” Chu Hiên Trạch từ quán cà phê lao tới, giọng điệu mỉa mai: “Lê Nhất, không ngờ vừa nãy cậu dám bật lại tôi, không chịu ký hợp đồng, còn nóng lòng chia tay. Hóa ra là vì sớm đã cấu kết với đại thiếu gia nhà họ Thời rồi. Tôi thật đã đánh giá thấp cậu!”
“Anh là Thời Yến?” Lê Nhất sững sờ, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên siêu xe, “Tại sao nãy giờ anh không nói?”
“Cậu có hỏi đâu.” Người đàn ông đáp với vẻ mặt vô tội.
“Hai người định diễn trò trước mặt tôi à? Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Thời mà lại cướp vị hôn phu của người khác, việc này mà lộ ra, mất mặt nhất chính là nhà họ Thời đấy.” Chu Hiên Trạch hừ lạnh.
“Thời Yến, bây giờ anh bao nuôi tôi, có thể tiết kiệm được hai năm đường vòng, lại còn tránh được giá chênh lệch qua trung gian. Khi ấy, mất mặt sẽ là Chu gia và Lục gia thôi.” Lê Nhất cười khẩy, đưa ra đề nghị với khóe môi nhếch lên đầy thách thức.