Trưởng Đích Nữ

Chương 1

Ta là đích thứ nữ trong nhà, từ khi sinh ra ta đã bị trưởng tỷ giẫm đạp dưới chân.

Cha mẹ thiên vị, huynh trưởng nuông chiều, thậm chí đến cả vị hôn phu lạnh lùng cấm dục của ta cũng treo bức chân dung của tỷ tỷ trong thư phòng,ngày đêm nhớ mong.

Kiếp trước, ta phát hiện ra chân dung của tỷ tỷ trong thư phòng, ta rút kiếm ra náo loạn, ép hắn giải thích.

Vì thế, người trong Kinh thành đều biết hắn yêu thầm tỷ tỷ, lời đồn mất kiểm soát.

Trưởng tỷ tự sát để chứng minh trong sạch, sau khi được cứu, yếu ớt tựa vào người huynh trưởng, nhẹ giọng nói với ta: “Muội muội đừng giận nữa?”

Khoảnh khắc huynh trưởng nhìn ta, với vẻ mặt tức giận.

A đệ đá một phát vào đầu gối ta, làm gãy chân, ép ta quỳ xuống xin lỗi trưởng tỷ.

Sau khi xin lỗi, ta ôm đôi chân bị thương, bò về nhà.

Mẹ không thèm chữa trị cho ta: “Ngươi phạm tội tày trời, phải nếm thử mùi đau khổ, mới biết lỗi sai.”

Chân của ta bị phế.

Trở thành kẻ tàn tật ngồi trên xe lăn.

……..

“Tiểu thư?”

Thu Đàn mang đèn tới, lo lắng hỏi han ta: ”Dạo này, người gặp ác mộng suốt mà, thật sự không cần mời đại phu đến xem sao.”

“Không cần đâu.”

Ta lắc đầu, nhận lấy ly trà trong tay Thu Đàn.

Uống một ngụm trà lạnh, sờ lên đôi chân lành lặn của mình mới thấy tỉnh táo hơn đôi chút.

May quá, kiếp này, vẫn chưa xảy ra chuyện đó.

Vẫn chưa phát hiện ra vị hôn phu giấu bức chân dung của trưởng tỷ, vẫn chưa rút kiếm ra làm náo loạn Bình Dương Hầu Phủ…..may quá.

Ta ôm ngực, nói với Thu Đàn: “Ngươi đi ngủ đi, đêm nay không cần trông.”

Thu Đàn “Vâng” một tiếng, buông màn xuống, rồi quay người bỏ đi.

Sáng ngày hôm sau, ta chuẩn bị tươm tất, cùng Thu Đàn rời phủ, tới Ỷ Tiên Các tìm một cô nương.

Ỷ Tiên Các là hoa lầu, có rất nhiều thành phần người không ra người ngợm không ra ngợm ở đây, Thu Đàn sợ tái mặt, nắm chặt tay ta.

“Tiểu thư, nơi này, người không thể vào.”

“Không sao.”

Ta bảo Thu Đàn chờ ở ngoài, còn ta đi vào tìm tú bà, gọi cô nương Linh Hương.

Kiếp trước, ta bị đuổi khỏi nhà, giữa trời đông giá rét, Linh Hương đã cho ta một chiếc bánh Đậu Xanh, nuôi ta 3 ngày.

Ân huệ này, ta phải báo đáp.

“Sau này ta phải đối xử tốt với nàng ấy, tháng nào ta cũng sẽ đến thăm.”

Tú bà đồng ý, nhận lấy tiền vàng, vẻ mặt hí hửng.

Ta đưa Thu Đàn về phủ, khi xuống xe ngựa, tình cờ gặp huynh trưởng cũng về phủ, có cả thế tử Bình Dương Hầu, Thẩm Ngọc, vị hôn phu của ta.

Ta cung kính hành lễ với họ.

Huynh trưởng cau mày: “Sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy?”

Huynh ấy liếc nhìn Thẩm Ngọc bên cạnh, ho khan một tiếng.

“Vân Uyển bị bệnh, A Ngọc tới thăm nàng, cũng mang đồ ăn cho ngươi, đừng có làm ầm ĩ với hắn.”

Triệu Vân Uyển.

Trưởng tỷ song sinh của ta.

Xinh đẹp nhưng yếu ớt, khiến những người trong nhà, kể cả vị hôn phu của ta cũng đều thương xót.

Ngày trước ta không phục, không hiểu tại sao vị hôn phu lại đối xử với trưởng tỷ tốt hơn mình, cho đến khi nhìn thấy chân dung trưởng tỷ trong phòng hắn, ta mới nhận ra hắn yêu thầm trưởng tỷ bấy lâu nay….

Ta sửng sốt, nhẹ giọng nói: “A Sênh sẽ không cãi nhau với Thế tử nữa, huynh trưởng đừng lo lắng.”

Thẩm Ngọc ánh mắt hơi động.

Đầy tớ đứng bên cạnh hiểu ý, đưa hạt dẻ rang trên tay cho ta: “Đây là Công tử nhà ta đặc biệt mua cho Cô nương, vẫn còn nóng,cô nương hãy ăn thử đi ạ.”

Ta nhìn Thẩm Ngọc nói cảm ơn.

Nhìn hắn và huynh trưởng rời đi, ta mím môi.

Mối hôn sự này, phải tìm cách hủy bỏ mới được.