Khi nàng vừa nhấc váy bước trên phố hẻm đã thấy âm thanh chửi rủa ùn ùn kéo đến.
"Sống lâu như vậy thì đây vẫn là lần đầu ta nhìn thấy tân nương tử đi bộ đến quan gia của tân lang. Sao thế, Khương Đại tiểu thư phải gả cho vị đại nhân kia mà ngay cả kiệu hoa cũng không đưa tới sao?"
"Tên gian tặc kia đâu muốn cưới nàng mà rõ ràng là cưới mệnh phượng trên người nàng. Nữ nhân giống như nàng, xuất thân từ danh môn vọng tộc lại không biết xấu hổ, tự phó thác mình cho nịnh thần. Uổng công lúc trước chúng ta còn lấy nàng làm tấm gương tốt cho nữ tử kinh thành. Thanh danh của Khương gia bị nàng bôi nhọ, cũng không biết nàng còn mặt mũi nào mà sống trên thế gian."
"Nếu ta là nàng thì thà chết còn hơn!"
"Đúng vậy, thà chết còn hơn!!"
Lục Vu nghe vậy thì vội đến mức sắp khóc.
"Tiểu thư, người đừng để bụng những lời này. Chẳng qua là lời của người dơ bẩn, không hiểu còn mắng theo người khác, làm như thể bọn họ thì thanh cao hơn vậy. Chờ đến lúc người vào Bộ phủ thì chính là Thừa tướng phu nhân danh chính ngôn thuận, là nhận cáo mệnh. Đến lúc đó thì những người này lại không quỳ gối bên chân tiểu thư, trông chờ người dẫn theo bọn họ chắc."
Đột nhiên có một bắp cải trắng ném lên hỉ phục của Khương Linh.
Trên lưng có cảm giác đau nhức, Khương Linh dừng chân lại, nhắm mắt và nhíu mày.
Bắp cải trắng rất bẩn, héo úa, còn dính bùn đất. Trên hỉ phục đỏ chỉnh tề lập tức nhiều hơn dấu bùn đất, bắp cải trắng rơi xuống mặt đất "bụp" một tiếng rồi yếu ớt lăn theo hướng khác.
Trong chốc lát, xung quanh đều lặng yên không tiếng động.
Một lát sau, trong đám người phát ra âm thanh nhỏ:
"Ta, có phải chúng ta hơi quá đáng rồi không..."
Thiếu nữ đứng giữa đường phố, thân hình đơn bạc, hỉ phục đỏ như máu.
"Quá đáng gì chứ, rõ ràng là tự nàng chà đạp bản thân."
...
Nghe thấy tiếng người, Khương Linh rũ mắt xuống, im lặng rũ lá bắp cải dính trên xiêm y.
Hỉ phục này là do một tay nàng may từng đường kim mũi chỉ. Nữ công của nàng còn thông thạo hơn cả tú nương nhất đẳng trong hoàng cung, đường may trên hỉ phục khéo léo, tỉ mỉ, chỗ vạt áo còn thêu một đôi uyên ương.
Lá cải dính vào hoa văn uyên ương, bị nhuốm màu. Lục Vu thấy thế thì gấp rút lấy khăn tay ra lau cho nàng.
Càng dùng sức lau thì bùn đất càng dính sâu. Nàng xua tay ngăn Lục Vu lại và nhẹ giọng nói: "Bỏ đi, cứ như vậy đi."
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ từ bỏ nhưng không ngờ, mới đi được hai bước thì sau lưng bị người ném. Sức lực của đối phương còn lớn hơn lúc vừa này rất nhiều, mạnh đến mức khiến hốc mắt Khương Linh nóng lên, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Lúc ngẩng đầu lên, hốc mắt nàng đã đỏ ửng.
Có người đắc ý, huýt sáo về phía nàng.
Khương Linh là Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, làm gì đã phải chịu uất ức như vậy? Nàng cắn môi dưới, tỏ vẻ bình tình quay đầu lại.
Nàng chưa kịp lên tiếng thì tỳ nữ bên cạnh đã giành mắng trước:
"Tiểu thư của chúng ta tốt xấu gì cũng là Thừa tướng phu nhân, sao các ngươi dám vô lễ như vậy --"
"Có Thừa tướng phu nhân nào lại đi bộ tới phủ Thừa tướng, ngày đại hôn như vậy, ngươi còn trông chờ vào sau này sao, gian tướng kia đối xử với tiểu thư nhà ngươi như thế nào? Ha ha..."
"Bộ Chiêm là hạng người gì, ta và ngươi đều rõ ràng, đáng tiếc cho tiểu thư nhà ngươi phải lãng phí cuộc đời này trên người kẻ ích kỷ vô tình, đúng là cực kỳ đáng thương."
Đúng lúc đó lại chợt vang lên tiếng vó ngựa.
Cùng với đó là lời khiển trách xuyên đến: "Kẻ nào dám lỗ mãng ở đây!"
"Là xe ngựa của Bộ phủ!"
Có người liếc mắt đã nhận ra rèm xe kia, chỉ trong giây lát, đám người lập tức giải tán.
Trên lưng con ngựa trắng dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi. Hắn ta cao lớn, trường bào phấp phới tràn đầy oai hùng. Thấy Khương Linh, Đàm Chiêu kéo dây cương, xoay người xuống ngựa cúi đầu hướng nàng.
"Phu nhân, Đàm Chiêu nhận lệnh của Thừa tướng, đến đây nghênh đón phu nhân vào phủ."
Đến gần một chút, đối phương mấy thấy rõ dấu bùn đất trên người nàng.
Nam nhân không khỏi sửng sốt.
Thấy nàng đi bộ tới, Đàm Chiêu vô cùng khϊếp sợ, hiện giờ lại thấy hỉ phục lấm tấm bùn, hắn ta đã đoán được cảnh tượng mọi người vừa mới ức hϊếp vị tân phu nhân này. Nghĩ đến đây, sắc mặt nam nhân lay động, không nhịn được nhìn về phía nàng.
Sắc trời hoàn toàn tối đen.
Ánh trăng sáng trong chiếu rõ vành mắt phiếm hồng của Khương Linh.
Rõ ràng nàng đầy uất ức lại mạnh mẽ ngăn cho nước mắt không rơi. Gương mặt thiếu nữ mỹ lệ, con ngươi trong trẻo, thuần khiết, hiện giờ lại càng mơ màng.
Đàm Chiêu đi theo Thừa tướng quanh năm, vượt qua bao mưa gió, không ngày nào không là ngày tàn sát khốc liệt, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được thế nào là phong tình vạn chủng. Hắn ta mỉm môi, cúi đầu: "Mời phu nhân lên kiệu."
Khương Linh vẫn đứng yên như cũ.
Đối phương còn tưởng rằng nàng bị dọa sợ nên lại bước lên trước.
"Phu nhân, mời lên kiệu."
Nàng vẫn không nhúc nhích như trước.
"Phu nhân?"
Đàm Chiêu thắc mắc.
Gió lạnh thổi bay ống tay áo rộng lớn của thiếu nữ rồi lại lưu luyến buông xuống theo ánh trăng. Không biết có phải do hoảng sợ hay không mà sắc mặt nàng trắng bệch, chỉ có đôi mắt đen láy không chịu khuất phục, ngân ngấn nước mắt.
Nàng muốn biết.
"Hôm nay là ngày đại hôn của Thừa tướng, tại sao hắn không đến?"