Eo Nhỏ Giấu Xuân

Chương 1

Ngày mùng bảy, tháng mười, năm Đại Tuyên thứ mười hai.

Mùa thu dày đặc không khí lạnh buốt, ngưng tụ thành sương mù, đám mây màu hồng nhạt quyện thành một mảnh phản chiếu sắc màu vui tươi trên sân.

Khương Linh ngồi trước bàn trang điểm, rõ ràng là ngày lành để thành thân nhưng hỉ phục trên người nàng lại có màu đỏ đến đáng sợ.

“Tiểu thư, bây giờ đã là giờ Dậu rồi, sao đội nghi thức đón dâu vẫn chưa tới?”

Bên tai vang lên tiếng nức nở oán trách của tỳ nữ Lục Vu:

“Nếu Bộ gia hắn không muốn cưới thì nên cùng Thánh Thượng giải quyết hôn sự giữa hai nhà từ trước chứ. Bây giờ chuyện hôn sự đã truyền ra ngoài, không những thanh danh của người bị hủy hoại mà còn bất hòa với lão gia, phu nhân.”

“Lại nói Bộ phủ của hắn, chúng ta đợi từ tờ mờ sáng cũng không thấy bóng người nào đến đón dâu! Đường còn xa như vậy, tiểu thư, người không thể mặc áo cưới đi tới đó được...”

Ở Đại Tuyên, chuyện thành thân coi trọng đến việc “Thần nghênh hôn hành”, tức là sáng sớm tới đón dâu và bái đường lúc hoàng hôn.

Trời sắp tối rồi.

“Mặc dù Bộ gia hắn có thể một tay che trời nhưng tiểu thư người cũng là thiên kim Thái phó, sinh ra đã là mệnh phượng -----”

Nghe được hai chữ “mệnh phượng”, Khương Linh đột nhiên mở mắt.

Lục Vu nhìn thấy vẻ mặt nàng khác thường đã nhận ra bản thân phạm sai lầm, vội vàng quỳ xuống. Vạt áo màu đỏ rực cọ qua mặt nàng ấy, trong lòng tỳ nữ cảm thấy chua xót, một lát sau, nàng ấy thận trọng ngước mắt lên.

Tiểu thư không hề tức giận mà trái lại rất bình tĩnh ngồi trước bàn trang điểm.

Ngọc trai chồng chất làm chuỗi ngọc rủ xuống. Gương đồng phản chiếu màu đỏ trong phòng và còn phản chiếu dung nhan đẹp đẽ.

Nàng vô cùng xinh đẹp, làn da trắng ngần, nhất cử nhất động đều mềm mại, đoan trang.

Trước đó, những người khác cũng nói vận mệnh của nàng rất tốt.

“Nói tới sự ra đời Đại tiểu thư của phủ Thái phó đúng là hiện tượng lạ trời giáng xuống. Khương phu nhân vừa được nâng vào phòng sinh thì phía trên Khương phủ đã xuất hiện đám mây phượng hoàng, một con phượng hoàng tỏa sáng lấp lánh, lơ lửng một lúc lâu. Mãi cho đến khi trong viện vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh thì đám mây phượng hoàng bỗng nhiên tan biến, chỉ còn lại ánh sáng vàng bảo phủ toàn kinh đô...”

Lúc đó Đại Tuyên rung chuyển, phản quân nổi lên khắp nơi, đất nước rơi vào thời kỳ loạn lạc.

Tin tức truyền đến hoàng cung, tiên hoàng vui mừng khôn xiết, lập tức ban chiếu chỉ:

Đây là sự phù hộ của trời xanh, mệnh phượng trời cho, dù sau này vị Hoàng tử nào lên ngôi thì Đại tiểu thư Khương gia cũng sẽ là Hoàng Hậu duy nhất của Đại Tuyên!

Vì vậy, từ khi Khương Linh có ký ức thì mọi hành động của nàng đều bị theo dõi chặt chẽ.

Trong cung phái ma ma khắc nghiệt nhất đến dạy nàng quy củ, lễ nghi.

Tới tuổi đi học, nàng được đón vào cung làm thư đồng của các Hoàng tử. Ban ngày đọc thơ, kinh truyện, ban đêm học nữ công, khi những người khác đang nghỉ ngơi thì nàng còn phải tập vẽ, đánh đàn, học cắm hoa. Nếu có chỗ nào làm không tốt thì ma ma lập tức sẽ cầm thước đến trách phạt.

Dưới sự “dạy dỗ” như vậy ngày này qua ngày khác, Khương Linh trở thành hình mẫu cho tất cả nữ tử ở Đại Tuyên. Nàng trầm ổn, đoan trang, tri thư đạt lễ, tinh thông lục nghệ.

Nàng... giống như vật chết xinh đẹp.

Mà dường như Khương Linh cũng ngầm hiểu, sau này bản thân sẽ phải gả, dù không phải Tam Hoàng tử thì cũng là Lục Hoàng tử.

Mãi đến hai tháng trước -----

Tiên hoàng qua đời đột ngột.

Gian tướng Bộ Chiêm một tay che trời, đưa Thập bát Hoàng tử năm ấy mới 6 tuổi lên ngôi.

Ngay khi Khương Linh đã chuẩn bị phải gả cho vị Hoàng đế trẻ hơn nhỏ hơn mình chín tuổi thì một đạo thánh chỉ đột nhiên được ban xuống Khương phủ.

Thời điểm bấy giờ đang là lúc giao giữa mùa hạ và mùa thu, ánh sáng và bóng tối trong sân không ngừng xao động.

Khương Linh quỳ trên mặt đất, thái giám cất cao giọng nói:

“Trưởng nữ của Khương Văn Hoài, Khương Linh, diện mạo xuất chúng, đoan trang, trầm ổn, rất tương xứng với Tả Thừa tướng Bộ Chiêm. Trẫm tác thành giai nhân, đặc biệt tứ hôn cho Khương thị nữ và Tả tướng, chọn ngày lành để thành hôn. Khâm thử -----”

** Khâm thử: từ dùng cuối một chiếu chỉ của vua **