Ly Nhân Tâm Thượng

Chương 20: Độc phát tác

Tạ Trùng Tự: “…”

Thôi rồi, sao Tuyên Giác lại ở đây?

Nàng nhìn sang đó bằng ánh mắt phức tạp.

Hai người này một động một tĩnh, hào hoa phong nhã.

Quen biết từ thời niên thiếu, đến cuối cùng vì sao lại đi tới bước đường chĩa kiếm về nhau?

Tạ Trùng Tự không định trốn, hôm nay nàng búi tóc bằng dây băng đô đỏ rực, hai sợi dây tung bay trong gió, vô cùng nổi bật khi đứng giữa bãi cỏ xanh mướt bao la.

Thích Văn Lan vốn định qua đây lấy ngựa, vừa nhìn liền trông thấy thiếu nữ đang hứng mình trước gió kia, hắn vừa kinh ngạc vừa hân hoan: “Tạ Trùng Tự!”

Hắn rảo bước đi tới, tay gõ nhẹ vài cái lên bả vai nàng: “Về kinh sao không báo với ta một tiếng? Ta tới chào hỏi Nhan Thư tướng quân, nghe hắn nói mới biết. Ta quay về gửi thư cho cha, ở lại hơn nửa năm, sau trung thu lại tới tây cảnh, tới tết lại hồi kinh”.

Tạ Trùng Tự im lặng nhìn hắn, sau đó mới nở nụ cười: “Nói vậy thì trước đó huynh ở tây bắc mà, bồ câu đưa thư đâu có bay tới được. Vị này là?”

Nàng chuyển ánh mắt sang Tuyên Giác, người đang thong dong đi tới, coi chàng như người xa lạ.

Thích Văn Lan huých vai vào Tuyên Giác, cười nhăn nhở nói: “Huynh đệ của ta, lão tam của Tuyên gia, ca ca hắn là Tuyên Tông, chắc ngươi cũng biết nhỉ”.

Thời niên thiếu, Tuyên Tông từng phá được vài vụ án, trong kinh thành, hắn nổi tiếng là một kẻ đáng sợ. Thậm chí tên của hắn còn có tác dụng dọa trẻ em hay khóc đêm nữa.

Tạ Trùng Tự gật đầu.

Đương nhiên nàng biết, kiếp trước, nàng rất sợ Tuyên Tông, gặp hắn hai lần thì cả hai lần đều trốn sau lưng Tuyên Giác.

“Tại hạ là Tuyên Giác, bái kiến Nhĩ Ngọc điện hạ”

Tuyên Giác âm thầm thu lại ánh mắt. Trong lòng nhói đau như bị kim châm.

Năm cuối cùng ở kiếp trước, nàng ấy vẫn xinh đẹp như một đóa mẫu đơn, nhưng vì bị giam cầm trong cung lâu ngày, trong vẻ xinh đẹp lộ ra nét héo úa, ánh mắt lúc nào cũng vô hồn.

Chỉ khi nhìn thấy những gương mặt mới, nghe thấy tình hình bên ngoài, nàng mới cất tiếng nói chuyện vài câu.

Còn hiện tại… đôi mắt nàng ấy như phát sáng.

“Phụ thân hắn chắc ngươi cũng biết đó, chính là ông già cổ hủ suốt ngày dâng tấu chỉ trích hoàng huynh ngươi, làm cái này chưa được, làm cái kia không đúng, ngay cả giờ giấc sinh hoạt cũng muốn can gián đó”

Thích Văn Lan còn cười bổ sung, “cho nên ngươi cũng đoán được đại khái tính cách của Ly Ngọc đúng không ha ha ha, tốt hơn ca ca hắn một chút, nhưng cũng là một tên nhãi cổ hủ. À đúng rồi, hắn tự Ly Ngọc”.

Tuyên Giác bất đắc dĩ: “Văn Lan”.

Tạ Trùng Tự gật đầu chào hỏi chàng như khi gặp những người xa lạ khác: “Tuyên công tử”.

Rồi nàng quay đầu nhìn sang Thích Văn Lan, vừa cuộn dây da bò lên cổ tay và cẳng tay, vừa nói: “Sao huynh lại chạy tới đây? Ngựa của Thích gia đa phần đều nuôi nhốt trong doanh trại phía đông cơ mà?”

Nàng lạnh nhạt y như trong dự liệu.

Nhưng Tuyên Giác có thể nghe được nội tâm mình khe khẽ thở dài.

Sau cơn mơ, Tuyên Giác tỉnh lại, phát hiện mình đang ở mùa xuân năm Thái Nguyên thứ ba, trong tiếng pháo tưng bừng, chàng bỗng đưa ra quyết định: Mình sẽ không lặp lại sai lầm ngày đó.

Chàng biết nhân quả kiếp trước, có thể thay đổi vận mệnh của Tuyên gia, thậm chí có thể gặp lại Tạ Trùng Tự, bắt đầu một mối lương duyên mới.

Dẫu sao với khả năng của chàng, chẳng ai có thể cản bước.

Có điều, suy cho cùng thì mọi thứ cũng không giống như trước được.

Ân oán kiếp trước đã hết, nhưng đôi tay chàng đã nhuốm máu tươi, chàng đâu thể điềm nhiên như không tiếp cận nàng?

Tiếp cận một người không hề hay biết gì là nàng.

Chỉ cần được gặp lại nàng ấy một lần là tốt rồi. Tuyên Giác đã nghĩ như vậy, chàng không dám mong cầu gì hơn.

Ngày đó, chàng tới phố Chu Tước, chờ đợi xa giá đón công chúa trở về, nhưng không đợi được, sau đó chàng tới Chuyết Chính Viên cùng Thích Văn Lan.

“Có một phần nhỏ được nhốt ở đây, phụ thân muốn ta đi thị sát xem tình hình thế nào, liệu năm sau có thể đưa tới biên cương hay không”. Thích Văn Lan giải thích.

“Hóa ra là như vậy” Tạ Trùng Tự sáng tỏ, cuốn xong dây da, nàng đưa tay lên miệng huýt một tiếng.

Ngay sau đó ở nơi không xa truyền tới tiếng hú, ba con chim ưng vỗ cánh bay tới đây.

Trong đó có một con rất lớn, áp chế hẳn hai con còn lại, màu lông nó lộng lẫy, như sắc hoa đậu tằm hòa lẫn màu xám tiêu.

Tạ Trùng Tự gọi nó: “Cẩm Quan”.

Con chim ưng đó thu cánh, đậu lên cánh tay đang giơ ra của Tạ Trùng Tự, móng vuốt quặp chặt lấy dây da, cổ họng phát ra những tiếng kêu như lấy lòng.

Hai con còn lại không dám tranh chỗ, chúng bay uốn lượn trên không trung, nhìn chằm chặp bên dưới.

Tạ Trùng Tự không muốn ở trước mặt Tuyên Giác lâu, nàng phất tay với Thích Văn Lan: “Thích huynh, ta đi trước đây”.

Thích Văn Lan cũng đang bận, không cản nàng, chỉ nói: “Vừa mới khỏi bệnh, cẩn thận một chút”.

Tạ Trùng Tự gật đầu, nắm lấy dây cương hạ nhân đưa, quay người ngồi lên ngựa, cười nói với Diệp Trúc đang đứng một bên: “Nào, Tiểu Diệp Tử, lên đây, ta đưa ngươi đi”.

Diệp Trúc chưa kịp nói gì đã bị kéo lên ngựa, nhìn vào con chim ưng đang đậu trên tay Tạ Trùng Tự, tiếng hét của nàng ấy nghẹn lại, không dám nhúc nhích.

Đi được đoạn xa, Tạ Trùng Tự bỗng nói: “Cẩm Quan, đi! Mau bắt con quạ đen đó!”

Cẩm Quan nhận lệnh, thấy nó đã bay đi, Diệp Trúc mới âm thầm thở phào, nói: “Vị vừa rồi là đệ đệ của Thích quý phi ạ?”

“Ừ” Tạ Trùng Tự đáp, “Thích Văn Lan, nhi tử duy nhất của Thích gia, sau này sẽ tiếp nhận vị trí của Thích lão tướng quân”.

Như thể nghĩ ra chuyện vui gì đó, nàng bật cười, nói: “Văn Lan tự Mặc Lâm, hắn trước giờ không cho phép ai gọi tên tự của mình, biết vì sao không?”

“Vì sao ạ?”

“Bởi vì Thích lão tướng quân muốn hắn vào hàn lâm, chăm chỉ học hành, tham gia thi cử. Nhưng Thích Văn Lan đâu có thuộc kiểu người ấy, bài văn trăm chữ, vậy mà hắn viết sai quá nửa, khiến lão tiên sinh ở trường tức đến mức ngất xỉu. Về sau, hắn chỉ học đánh võ múa kiếm thôi, nghe thấy “Mặc Lâm” là đau đầu. Ai dám gọi hắn sẽ đánh kẻ đó”.

Diệp Trúc: “…”

Cẩm Quan cùng hai con chim ưng còn lại cùng nhau vây khốn, rồi lao vào tấn công con quạ kia.

Không tới nửa khắc, nó tha con mồi thoi thóp trở lại, quăng thành quả xuống bên chân ngựa.

“Ôi ngoan ghê!” Tạ Trùng Tự cười híp mắt, thưởng đồ ăn cho nó.

Diệp Trúc sợ con chim này, lắp bắp tìm chủ đề để nói: “Vị Tuyên công tử kia dung mạo thật tuấn tú, trước đây nô tì từng nghe nói về hắn, hôm nay được gặp, còn ưu tú hơn lời đồn. Điện hạ thấy sao?”

Tạ Trùng Tự im lặng, rất lâu không cất tiếng.

Lâu đến mức Diệp Trúc cảm thấy kì lạ, ngước mắt lên nhìn, nụ cười trên mặt điện hạ nhà mình đã dập tắt, một hồi sau mới phun ra hai chữ: “Cũng được”.

Rồi nghiến răng lặp lại: “Cũng được lắm”.

Diệp Trúc: “…” sao người phải nghiến răng nghiến lợi như vậy?

Nàng ấy định nói gì đó, Tạ Trùng Tự quất roi vào ngựa, con ngựa thấy đau, hí lên một tiếng rồi lao bắn đi. Mái tóc của người ngồi trên lưng ngựa tung bay phấp phới.

Diệp Trúc không dám nói gì.

Hình như điện hạ đang tức giận.

Tạ Trùng Tự đúng là đã nổi điên. Nếu không phải kiếp này, Tuyên Giác không liên quan gì tới ân oán kiếp trước, thì nàng sẽ trói lại rồi xử lí chàng.

Tuyên Giác mà nàng từng yêu, từng hận, từng vương vấn không thôi ngày đó, không phải vị tam công tử Tuyên gia dịu dàng như ngọc này.

Hơi thở của nàng dồn dập, trái tim và l*иg ngực như bị bóp nghẹt, ngột ngạt vô cùng.

Con tuấn mã phi nước đại, ba con chim ưng phía sau đuổi không kịp, cất tiếng kêu vang trời.

Bỗng, đồng tử của Tạ Trùng Tự co lại, tim đập dồn dập, nàng kìm mạnh dây cương, nói với Diệp Trúc đang ngồi phía trước mình: “Tiểu Diệp Tử, ngươi biết cưỡi ngựa đúng không?”

“Dạ? Nô tì biết, nhưng…” con hãn huyết quý giá này quá hung hãn, không dễ điều khiển. Diệp Trúc chưa kịp nói hết, Tạ Trùng Tự đã đưa dây cương qua, nói: “Cầm lấy, tới Ti Biện Sở bên đó”.

Giọng nói của Tạ Trùng Tự yếu ớt, Diệp Trúc nhận ra có gì đó không ổn, vội nói: “Điện hạ?”

Nàng ấy không dám chậm trễ, trong lòng lo lắng giảm tốc độ lại, khi ngựa đã dừng, vội vàng đỡ Tạ Trùng Tự tiến vào trong Ti Biện Sở.

Mấy viên tiểu quan quản lí Chuyết Chính Viên cuống quýt đi tới: “Diệp Trúc cô cô, điện hạ…?”

“Đi lấy vài chậu nước nóng, sau đó tới cung gọi thái y tới…” giọng nói Diệp Trúc lo lắng, hạ lệnh cho vài viên quan đi ra ngoài.

Tạ Trùng Tự ngắt lời: “Không cần gọi thái y. Lấy nước nóng tới là được. Nếu có ấm giữ nhiệt thì mang tới đây một cái”.

“Vâng vâng! Thần sẽ đi lấy ngay!” đợi người đi khỏi, Diệp Trúc mới cởi giày và tất của Tạ Trùng Tự ra.

Quả nhiên thấy bông hoa mẫu đơn xăm trên bàn chân phải đã biến thành màu đỏ như máu.

Có thể mơ hồ thấy được đường tĩnh mạch xanh tím dưới làn da nhợt nhạt.

Diệp Trúc than nhẹ lên một tiếng.

Cơ thể điện hạ trúng hàn độc, mà hàn độc thì không thể giải. Cho dù có là các thần y trong quỷ cốc, năm đầu tiên cũng chỉ phong bế được độc tố, cứu mạng điện hạ trở lại từ tay diêm vương. Về sau, họ vừa giải độc, vừa đẩy độc tố xuống tứ chi, đề phòng trường hợp xấu nhất vẫn có thể cắt bỏ tay chân giữ lấy mạng.

Cuộc sống thường ngày của điện hạ vẫn diễn ra bình thường, có thể chạy nhảy, hoạt động như bao người khác. Nhưng chỉ có một điểm… không được xúc động mạnh.

Bông mẫu đơn đỏ rực, điện hạ người đang bận lòng chuyện gì vậy?

Nước nóng được đưa tới, Diệp Trúc mau chóng lấy khăn nhúng nước, đắp lên bàn chân Tạ Trùng Tự, sau đó lấy ấm giữ nhiệt nhét vào ngực nàng, nói: “Điện hạ giữ ấm đi, nô tì cũng không hiểu, người… người xảy ra chuyện rồi ư?”

Tạ Trùng Tự sức cùng lực kiệt, một lúc sau mới nói nhỏ: “Đừng lo lắng”.

Nàng chỉ không ngờ rằng Tuyên Giác sẽ tới đây mà thôi.

Nhìn một cái, cảm xúc liền không khống chế nổi.

Chàng vừa là một giấc mộng đẹp, cũng vừa là cơn ác mộng của nàng.

Trong giấc mộng tươi đẹp như hoa trong tranh, trăng dưới nước, chàng dịu dàng phong nhã không ai bì nổi. Còn trong cơn ác mộng, đôi tay chàng lại nhuốm đầy máu tươi, giày vò đày đọa nàng.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, giọng nói Thích Văn Lan nôn nóng: “Tạ Trùng Tự! Ngươi sao rồi? Viên quan ban nãy cuống cuồng, nói ngươi đã xảy ra chuyện”.

Dứt lời, định đẩy cửa bước vào trong.

Tuyên Giác cũng theo tới đây, chàng đứng một bên, âm thầm cau mày, cất tiếng ngăn cản: “Văn Lan, nam nữ có khác biệt. Vị cô cô đó đuổi mấy viên quan đó ra, có lẽ vì không tiện”.

“…” Thích Văn Lan hành sự bất cẩn, xưng huynh gọi đệ đã quen, trước nay chưa từng suy xét tới điều này, hắn gãi đầu: “Vậy ta đứng ngoài thôi”.

Rồi hắn lại nói vọng vào trong: “Có cần giúp đỡ không?”

Tạ Trùng Tự từ từ hồi thần, thì thầm với Diệp Trúc câu gì đó, Diệp Trúc lập tức rảo bước ra khỏi phòng, hỏi Thích Văn Lan: “Tiểu Thích tướng quân, điện hạ cần vài cây ngân châm, ngài có mang theo không?”

Thông thường, những người trong quân đội có thói quen mang theo kim chỉ, để sửa quần áo hoặc khâu miệng vết thương.

“… ta không” Thích Văn Lan đoán ra gì đó không đúng, muốn nói lại thôi, “không rời khỏi thành nên ta không đem theo mấy thứ lặt vặt đó. Ta trở về lấy nhé?”

Viên quan đang đứng một bên nhanh nhẹn nói: “Ta có ta có, mẫu thân ta lần trước tới đã mang theo, vẫn để trong phòng. Trong ngăn kéo thứ hai trên tủ, Diệp Trúc cô cô mở ra là sẽ thấy”.

Diệp Trúc lập tức lấy kim đưa cho Tạ Trùng Tự, thấy nàng rút ra bốn năm cây, lần lượt châm lên các huyệt đạo ở cổ tay và bàn chân.

Trong phút chốc, cây ngân châm liền biến thành màu đen, Tạ Trùng Tự rút kim ném sang một bên, rồi mới lên tiếng: “Không sao nữa rồi. Chuyện ta trúng độc, trừ Thích gia, phụ hoàng và hoàng huynh ra thì chỉ còn ngươi biết thôi đó Diệp Trúc”.

Thần sắc của Tạ Trùng Tự lạnh nhạt, mắt cũng không hề chớp, trái ngược với đó, Diệp Trúc thấp thỏm không yên. Lúc này, nàng ấy mới ngẫm lại: Hóa ra vừa rồi điện hạ không cho gọi thái y là vì nguyên nhân này…

Cũng đúng, bệ hạ nói với bên ngoài, điện hạ tới Hi Minh Cốc, đạo quán đầu tiên của Đại Tề để cầu phúc cho giang sơn.

“Chuyện gì cũng phải thận trọng” Tạ Trùng Tự nói.

Nàng mặc áo quần chỉnh tề, sau đó đi ra khỏi phòng.

Thích Văn Lan suốt ruột như kiến bò trên chảo lửa, vừa nghe thấy động tĩnh, liền tiến lên: “Ngươi đỡ hơn chút nào chưa?”

“Ta đỡ nhiều rồi” Tạ Trùng Tự nói, “cơ thể không khỏe, ta về cung trước đây. Sau này có thời gian gặp lại sau”.

Tạ Trùng Tự gật đầu, sau đó căn dặn viên quan kia chú ý chăm sóc cho chim ưng và ngựa của nàng. Hắn lập tức quỳ xuống cung tiễn, nàng rời khỏi Chuyết Chính Viên.

Từ đầu tới cuối, nàng không hề nhìn Tuyên Giác.