Ly Nhân Tâm Thượng

Chương 18: Hồi cung

Tạ Trùng Tự dừng xe lại trước Huyền Vũ Môn.

Trong cung nghiêm cấm cưỡi ngựa, dù phụ hoàng nguyện lòng mở ra tiền lệ vì nàng, nhưng nàng cũng không thể không kiêng nể gì như thế.

Ban trưa, mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang chiếu lên mái ngói lưu ly, phát ra ánh sáng lóa mắt.

Người dẫn đầu cấm quân tiến tới chào hỏi. Một thái giám mặc y phục màu xanh dẫn đường cho Tạ Trùng Tự, nịnh bợ nói: “Điện hạ, yến tiệc trưa nay, bệ hạ vẫn đang đợi người đó!”

Tạ Trùng Tự khẽ gật đầu, không lên tiếng, nàng không thích những bữa tiệc đông người ầm ĩ cho lắm, nhưng có thể gặp lại phụ hoàng và hoàng huynh, trong lòng rất háo hức.

Hoàng cung rộng bao la, khi chân của Tạ Trùng Tự đã mỏi nhừ, bọn họ mới tới điện Tê Hà.

Kể cũng lạ, rõ ràng năm sáu ngày trước, nàng cũng vừa bước qua những viên gạch và đình viện này, nhưng ranh giới giữa quá khứ và hiện tại lại bị những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, những người tựa như từng quen biết kia chia tách càng lúc càng rõ rệt.

Người đầu tiên mà Tạ Trùng Tự thấy là hoàng huynh.

Hoàng huynh tên Trị, tự Cửu An, thừa hưởng dung mạo của mẫu thân, huynh ấy thậm chí còn đẹp hơn người muội muội là nàng vài phần. Có điều, hoàng huynh không có tài cán gì, bị nữ vương Tây Vực và trưởng công chúa Lương quốc bình phẩm là “một kẻ bất tài đẹp mã không hơn không kém”.

Nếu sinh trong một gia đình quan lại bình thường, huynh ấy sẽ là một vị công tử quần là áo lượt, thường xuyên ghé tới các ca lâu. Đáng tiếc lại đầu thai trong gia đình đế vương, buộc phải ngồi vào ngôi vị trữ quân ấy.

Phụ hoàng rất yêu mẫu hậu, sau khi mẫu hậu qua đời, người gửi gắm toàn bộ tình yêu tới những đứa con mà mẫu hậu sinh.

Phụ hoàng ghét bỏ thị tộc, cán cân thăng bằng giữa các bên đã suy yếu. Vậy nên, sự ưu ái của người cũng đồng thời đặt hai huynh muội bọn họ vào thế hiểm nguy.

Tạ Trùng Tự nhìn Tạ Trị, người đang mặc trang phục thêu hình thanh long của thái tử kia, xa cách đã nhiều năm, trong lòng nàng có vô vàn cảm xúc, nhưng lại chỉ thốt ra được hai tiếng: “Hoàng huynh”.

Hai mắt Tạ Trị rơm rớm, không kìm nổi bình tĩnh rảo bước tiến tới, nói: “Trùng Trùng trở về rồi!” sau đó cố nén giọng: “Nếu muội ngồi xa giá trở lại thì uy phong biết bao!”

Kiếp trước đã trải qua vô số chuyện tồi tệ nên sức chịu đựng của Tạ Trùng Tự vô cùng cao, nàng nở một nụ cười khiên cưỡng: “Vậy thì tiếc quá, ai bảo muội đổ bệnh cơ chứ!”

Tạ Trị đã lâu chưa được gặp vị muội muội này, trong lòng hắn rất vui nên không để ý tới thái độ của Tạ Trùng Tự, hắn bảo vệ nàng phía sau, rồi dẫn nàng tới gặp phụ hoàng, cung phi và ba vị hoàng tử còn lại.

Nét mặt các phi tần, hoàng tử đều rất phấn khởi, như thể vô cùng vui mừng khi thấy Trùng Trùng trở lại vậy.

Nhưng trong lòng đang thầm tính toán gì thì chỉ có bọn họ mới biết.

Ngồi ở vị trí đầu tiên là phụ hoàng, nàng đương nhiên phải thỉnh an người trước tiên: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn tuế thiên thu”.

Tạ Trùng Tự hạ giọng, nàng nhớ lại rất lâu về trước, phụ hoàng yêu thương, chiều chuộng nàng, có thứ gì tốt đều đưa tới. Trong hoàng thất đa phần là lũ lòng lang dạ sói, sự chân thành hiếm hoi của phụ hoàng có lẽ đều dành cả cho nàng và hoàng huynh.

Sau khi hạ triều, Tạ Sách Đạo đã thay sang thường phục, nhưng uy nghiêm không hề giảm bớt, liên tục nói: “Tốt, tốt, về là tốt rồi! Mong cho công chúa Nhĩ Ngọc của trẫm cả đời bình an vui vẻ”.

Tạ Trùng Tự vẫn nhớ mặt những phi tử ngồi ở phi vị, còn tần vị thì chỉ có mỗi vị Liên tần kia. Nàng hành lễ với từng người, cũng chào hỏi ba vị hoàng huynh mấy câu, sau đó ngồi xuống.

Những phi tử khác không có tư cách để một đích công chúa như nàng phải vấn an.

Có rất nhiều phi tử mới tiến cung trong hai năm trở lại đây, bọn họ nóng lòng muốn nhìn thấy bộ mặt thật của vị tiểu điện hạ này.

Có Tạ Trị bảo vệ, dù Tạ Trùng Tự có ngang ngược, phách lối tới nhường nào, bọn họ đều phải chịu đựng. Nhưng sau khi quan sát lại phát hiện, dù sống ở nơi thâm sơn cùng cốc ba năm, cử chỉ hành động của nàng đều lễ độ, không thể bới ra chút sai sót.

Các phi tử đó bỏ đi ý nghĩ xem kịch hay, cúi đầu, im lặng dùng bữa như những bình hoa xinh đẹp.

Chỉ có Tạ Trị thi thoảng tán gẫu vài câu hoặc gắp thức ăn cho Tạ Trùng Tự. Sau khi yến tiệc kết thúc, hắn đưa nàng trở về cung Vị Ương.

Tạ Trị đã được ban phủ thái tử bên ngoài cung, còn Tạ Trùng Tự thì sẽ ở trong cung Vị Ương, nơi ở của hoàng hậu ngày trước.

“Hoan nghênh muội trở về nhà” Tạ Trị cất tiếng. Hắn dẫn Tạ Trùng Tự bước qua cổng chính, vừa đi vừa nói: “Phụ hoàng đã có lời, đợi muội thành hôn sẽ ban phủ đệ sau. Cuối năm ngoái, ta đã sai người tu sửa nơi này. Trong viện trồng ít hoa cỏ, có sơn chi, mẫu đơn, mộc tê, dưới ao thì trồng sen. Hai bên hành lang thì trồng bạch quả và liễu, trong hồ mới thả cả cá nữa. Muội xem có hợp ý không, nếu không thích, ta sẽ sai người sửa”.

Về mặt ăn chơi hưởng lạc, Tạ Trị có khá nhiều chiến tích, có thể coi là bậc thầy.

Tạ Trùng Tự bị hai chữ “về nhà” thu hút.

Giống như nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, cuối cùng cũng được trở lại cố hương.

Nàng khẽ thì thầm: “Đúng vậy, về nhà rồi”.

Kiếp trước sau khi đăng cơ, Tuyên Giác đã giam cầm nàng ở nơi này, nhưng khi đó, hoàng cung đâu còn là nhà của nàng nữa. Nó chỉ là một cái l*иg sơn son thếp bạc.

Tạ Trị vốn muốn nán lại một lát, nhưng phụ tá trong phủ vẫn đang đứng chờ, hắn phải trở lại bàn chuyện triều chính, đành vội vã cáo lui, trước khi đi còn dặn: “Cung nhân được chọn tới đây đều là người của cung Vị Ương ba năm trước. Cung nữ tổng quản là Diệp Trúc, nguyên quán Bắc Mạc. Muội cứ dùng tạm trước, nếu không thích thì đổi sau. Ca ca đi trước đây, nếu có chuyện có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào”.

Sau khi Tạ Trị đi, Tạ Trùng Tự nhìn sang cung nữ tổng quản có gương mặt thanh tú đó. Diệp Trúc có gương mặt trái xoan phúng phính, vóc dáng rất cao, cao hơn nàng cả một cái đầu.

Tạ Trùng Tự ngẩng đầu, ánh mắt hòa nhã: “Đã lâu không gặp”.

Diệp Trúc kính cẩn hành lễ, trong lòng thầm ngạc nhiên trước trí nhớ của Tạ Trùng Tự, ai cũng nói trẻ con dễ quên mà. Nàng từng chăm sóc tiểu điện hạ khi người mới bảy tám tuổi, nhưng sau này làm việc bên ngoài cung Vị Ương, điện hạ vẫn nhớ được ư?

Tạ Trùng Tự ngồi lên xích đu mới được tu sửa trong sân, nói: “Rời xa kinh thành ba năm, trong cung có đủ kẻ cũ người mới, ngươi nói cho bản cung nghe tình hình gần đây đi”.

Có vài người, vài chuyện, vài thế lực, nàng đã không còn nhớ rõ nữa.

Diệp Trúc hiểu ý, tóm tắt đơn giản: “Hiện nay, ngồi trên ghế quý phi chỉ có mình Thích quý phi, nhưng phi vị thì có ba người. Hòa phi Hoàng thị, mẫu phi của tam hoàng tử. Huệ phi Khương thị, nuôi dưỡng nhị hoàng tử. Lan phi chưa có phong hào, sinh hạ tứ hoàng tử, hai năm trước, nàng ta sinh được một tiểu công chúa, đáng tiếc chết yểu. Các phi tử còn lại chưa có con, phân vị cũng không cao. Chỉ có vị Liên tần mới vào cung gần đây… điện hạ phải để ý một chút”.

Nhắc tới Liên tần, Tạ Trùng Tự cảm thấy hứng chí bừng bừng.

Tuy nàng ghét việc đấu đá trong cung, nhưng đã không ít lần giao đấu với vị phi tử giả tạo này.

Nàng trước giờ khinh thường dùng thủ đoạn xấu xa hại người… trừ khi, đối phương không phải con người.

Tạ Trùng Tự vểnh tai lắng nghe, như thể rất hứng thú: “À, mới vào cung sao? Hình như ta chưa nghe thấy bao giờ”.

Diệp Trúc gật đầu: “Đúng ạ. Nàng ta là quý nữ mà Tần thị ở Li Giang đưa tới, hai năm trước mới tiến cung, gần đây rất nổi danh. Dù là Thích quý phi cũng ngại đối đầu trực diện với nàng ta…”

Còn chưa nói hết lời, bên ngoài điện truyền tới tiếng thông báo: “Liên tần nương nương tới…”

Liên tần, rất thuần.

Đương nhiên, không phải nói nàng ta đơn thuần, trong thâm cung nếu thật sự đơn thuần trong sáng, e rằng sống chẳng nổi tới ngày mai.

“Thuần” ở đây là nói khí chất của nàng ta thuần khiết, đôi mắt nai ngập nước, lúc nào cũng ra vẻ vô tội.

Kiếp trước, Tạ Trùng Tự chưa từng gặp phải loại người như vậy, nên đã thua vài vố khá đau.

Khu vực Giang Nam bị thị tộc chiếm giữ. Mà Liên tần lại đến từ thị tộc đứng đầu trong số chúng, Tần thị Li Giang.

Mười mấy năm nay, phụ hoàng nâng đỡ các thế gia trong triều để đối kháng thị tộc, nhưng không mấy hiệu quả. Chúng vẫn mạnh mẽ như cũ.

Tần Vân Sam tuy không sinh ra từ đại phòng, nhưng cũng là đích nữ tam phòng, nàng ta vẫn được ban phong hào, chẳng phải kiêng dè ai.

Nàng ta khoác lên mình vỏ bọc đơn thuần, lương thiện, nhưng bên trong lại độc ác, xấu xa.

Không nói đâu xa, đứa bé gái mười tháng tuổi chết yểu của Lan phi cũng là do nàng ta động thủ.

“Nếu cơ thể điện hạ không khỏe, vậy không gặp nữa, nô tì ra ngoài đuổi Liên tần đi nhé?” Diệp Trúc không muốn để điện hạ sớm đυ.ng độ với Liên tần, “đi đường cả buổi sáng vất vả, chắc người mệt lắm rồi”.

Tạ Trùng Tự thản nhiên: “Vẫn ổn. Nói sao thì Liên tần cũng là phi tử của phụ hoàng, luận về vai vế vẫn xếp trên ta. Trưởng bối tới cửa chào hỏi, theo lễ tiết ta nên đón tiếp mới phải”.

Diệp Trúc vô cùng kinh ngạc.

Ai nấy đều biết, Tạ Trị bất tài vô dụng. Vì thế Diệp Trúc đã nghĩ, Tạ Trùng Tự cũng giống trưởng huynh của mình, không ngờ nàng lại suy nghĩ chu toàn tới vậy.

Nàng vừa vui mừng, vừa an tâm: Ba năm tiểu điện hạ ở bên ngoài này, có mất mát, nhưng cũng có thu hoạch.

Đợi một hồi lâu không thấy Tần Vân Sam vào, Tạ Trùng Tự nói: “Diệp Trúc, đi mời Liên tần tới đi”.

Trước đây, Tần Vân Sam đã từng dùng thủ đoạn vặt vãnh này, cố ý thông báo, sau đó lại đứng ngoài chờ.

Khách vừa tới cửa đã thông báo, chủ nhà đương nhiên không sai người đi mời nữa, một lúc lâu sau không thấy ai bước vào, mới cho người tới hỏi.

Tần Vân Sam sẽ chớp mắt tỏ vẻ vô tội, nói: “… thần thϊếp đợi người cho phép mới vào mà, không sao, thần thϊếp mới đợi nửa canh giờ, chân không đau chút nào”.

Nàng ta trắng trợn dùng chiêu này đào hố hãm hại người khác.

Nhất là với những người bản tính dễ nổi nóng, bị gài bẫy liền phát cáu, khi đối phương hung dữ mắng chửi, Tần Vân Sam sẽ bày ra cái vẻ đáng thương.

Tạ Trùng Tự từng mắc bẫy nên có ấn tượng rất sâu sắc.

Diệp Trúc mau chóng dẫn Tần Vân Sam tiến vào cung Vị Ương.

Bữa trưa ở điện Tê Hà có quá đông người, Tạ Trùng Tự chưa kịp nhìn kĩ vị Liên tần này. Bây giờ nhìn lại, trong lòng thấy rất hân hoan.

Tần Vân Sam vẫn giống như trong kí ức của nàng, áo trắng váy trắng. Khi các phi tần khác dùng son môi, sơn móng đỏ, thì nàng ta lúc nào cũng mộc mạc, giản dị. Nhưng dưới vỏ bọc giản dị ấy là lớp trang điểm rất tỉ mỉ, chỉ nói tới phấn má thôi, nàng ta thoa một lớp phấn rất nhạt màu.

Ôi… dù sao phụ hoàng cũng sẽ không nhận ra nổi đâu.

Tần Vân Sam vừa định quỳ xuống, liền nghe thấy Tạ Trùng Tự nói: “Thỉnh an Liên tần nương nương. Diệp Trúc, ngây ra đó làm gì, mau đỡ nương nương ngồi xuống”.

Đợi tới khi Tần Vân Sam bị ấn lên ghế, nhìn sang mới phát hiện, Tạ Trùng Tự vẫn đang đứng, nàng chớp mắt, hắng giọng nói: “Là nhi thần không hiểu chuyện, để nương nương phải đợi lâu, chân nương nương có đau không? Người ngồi nghỉ một lát, nhi thần sẽ sai người mang trà lên”.

Tần Vân Sam ngây ngẩn: “…”

Mọi chuyện có gì đó không đúng ha?

Tin tức báo về không phải nói vị tiểu điện hạ này vô cùng kiêu ngạo, xấc xược sao?

Đáng lí nàng phải lườm nguýt, không đặt phi tử hậu cung vào mắt, để kệ nàng ta quỳ xuống hành lễ mới phải chứ?

Sao…?

Tần Vân Sam bỗng giật mình, ban nãy Tạ Trùng Tự còn tự xưng là “nhi thần” ư?

Người ngồi ở tần vị như nàng ta đâu có nhận nổi sự đối đãi như vậy của đích công chúa.

Tần Vân Sam chưa từng thua cuộc, lần đầu tiên nàng ta gặp phải đối thủ kì lạ như vậy, híp mắt rồi quả quyết đứng dậy, nói: “Thần thϊếp thấy điện hạ trở về nên muốn tới chào hỏi. Trước đây, thần thϊếp chưa từng được gặp điện hạ, không biết sở thích của người ra sao, đành mang tới vài món đồ bổ, mong điện hạ không ghét bỏ”.

Dứt lời, thái giám đang bưng khay phía sau nàng ta tiến lên, cung kính dâng cao để Tạ Trùng Tự kiểm tra.

Nhân sâm, nhung hươu, hải sâm, tổ yến, thậm chí còn có cả đông trùng hạ thảo, tất cả được đặt trên một tấm vải nhung đỏ. Chủng loại phong phú, tốn không ít tiền đây.

Gia tộc Tần thị dẫu sao cũng là bá chủ phương nam, vô cùng giàu có. Con cháu trong tộc, người thì làm quan, người thì kinh doanh, mỗi người một việc.

Chúng có điền trang ở khắp mọi nơi, mấy thứ này với Tần Vân Sam mà nói chẳng đáng là bao. Nhưng chúng quả thật đều là đồ quý giá, Tạ Trùng Tự cười híp mắt: “Vậy phải cảm tạ nương nương rồi, người thật có lòng. Diệp Trúc, ngươi mau nhận lấy đi, đừng phụ tấm lòng của nương nương”.

Sau đó lại nói: “Khiến người phải tốn kém như vậy, thật ngại quá. Thế này đi, ngày trước có một thợ thủ công đã làm ra một chiếc trâm ngọc trong vòng một đêm, nhi thần rất thích, tiếc là đeo lên trông chả ra sao. Hôm nay, thấy nương nương phong thái trang nhã, chắc sẽ hợp lắm, nhi thần tặng nương nương, mong người không ghét bỏ”.

Tần Vân Sam: “…”