Trước đây, quận chúa An Vinh và tiểu thư tướng phủ thường được đám văn nhân hết lời ca tụng, nhưng chỉ sau một đêm, nhân vật chính được thi ca ẩn dụ đã đổi sang người khác.
Thế nhân dùng mẫu đơn để nói về công chúa Nhĩ Ngọc.
Tuyên Giác rất ít tham gia các buổi yến tiệc, khi nghe thấy Thích Văn Lan nhắc tới chuyện này, chàng có chút kinh ngạc.
Dẫu sao nàng ấy vẫn là thiếu nữ chưa tròn mười lăm, đâu nên dùng loại hoa quốc sắc thiên hương, vua của muôn loài hoa như mẫu đơn để ẩn dụ chứ.
Chàng không nén nổi sự kinh ngạc.
Cho tới tận hội săn mùa thu năm đó, chàng lần đầu được tận mắt chiêm ngưỡng bóng hình đỏ rực kia.
Áo đỏ ngựa đỏ, xinh đẹp rực rỡ.
Dung mạo nàng lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng cử chỉ hành động lại thẳng thắn hiên ngang.
Hệt như một ngọn lửa.
Đừng nói mẫu đơn, ngay cả dùng kim ô để miêu tả về nàng cũng không xứng.
Nói ra cũng kì lạ, khi đó ý nghĩ đầu tiên của chàng là muốn hỏi lại câu hỏi kia của Thích Văn Lan.
Trong hơn một năm nay, ở trong cung hay trong kinh thành, nàng có từng chịu thiệt không?
Nàng ăn miếng trả miếng với chúng?
Hay chỉ cau mày không thèm đặt trong lòng?
Cảm xúc của chàng hiếm khi trỗi dậy như vậy, đợi tới khi hồi thần, tên đã bay ra khỏi cung, ghim con thỏ đó xuống đất.
Chàng thầm than trong lòng.
Chỉ có thể mau chóng thúc ngựa tới, dùng roi da lấy mũi tên lông vàng của Tạ Trùng Tự lên, nói: “Điện ha, của người. Không biết điện hạ ở đây nên đã thất lễ, mong người thứ tội”.
Tạ Trùng Tự có đôi mắt hạnh rất xinh đẹp, lúc nhìn người ta, ánh mắt sáng lấp lánh, Tuyên Giác bị nàng nhìn thì có đôi chút mất tự nhiên, thấy nàng cười híp mí với mình, rồi lại quay đầu nói với Thích Văn Lan: “Văn Lan huynh, ta quyết định rồi, ta không cược cho huynh nữa, ta cược hắn”.
Thích Văn Lan sững sờ, sau đó căm phẫn nói: “Thấy sắc khinh bạn! Trọng sắc khinh bạn! ngươi, ngươi, ban nãy ngươi còn nói hắn là tên…”
Đứng trước mặt chính chủ, Thích Văn Lan khó khăn nuốt mấy chữ “tên ẻo lạ” kia lại, rồi tiếp tục lên án.
Tuyên Giác nghe một hồi, liền biết ban nãy Tạ Trùng Tự có ý gì.
Quý nữ trong kinh thành sẽ không cưỡi ngựa bắn tên, trong hội săn các nàng cũng chỉ ngồi một bên nói chuyện, cá cược xem ai sẽ dẫn đầu mà thôi.
Xem tình hình, ban đầu Tạ Trùng Tự cược cho Thích Văn Lan sao?
Vậy vừa rồi…
Chuyển sang cược cho chàng?
Tuyên Giác kìm nén sự giao động trong lòng, không ai nhìn ra được bất thường, chàng ho một tiếng: “… cái đó, hai vị, hội săn đã bắt đầu, chúng ta nên tranh thủ thời gian thôi”.
Sau khi hội săn mùa thu kết thúc, Tuyên Giác ôm con thỏ chỉ bị thương ngoài da, vẫn chạy nhảy hoạt bát kia vào lòng, sau đó hẹn ngày cùng Thích Văn Lan tụ tập, chuẩn bị rời đi.
Bỗng cảm thấy bên cạnh có ánh mắt hướng về phía mình, Tuyên Giác quay đầu lại, quả nhiên thấy Tạ Trùng Tự đang nhìn chằm chặp vào con thỏ trong ngực chàng.
Thấy chàng nhìn lại, Tạ Trùng Tự không né tránh mà còn chớp chớp mắt một cách tự nhiên.
Nhưng có lẽ vẫn đang đắn đo, nàng không mở miệng.
Tuyên Giác bất chợt nở nụ cười.
Công chúa mà phải cầu xin con mồi từ thần tử, quả thực mất hết thể thống, nhưng con thỏ trắng này vốn là của nàng mà.
Vậy nên, Tuyên Giác tặng nó cho Tạ Trùng Tự, nghe nói nàng đặt tên cho nó là “tiểu Hắc”, chàng cảm thấy rất buồn cười.
Ngoài ra còn thấy… đáng yêu.
Lần thứ nhất gặp mặt cách lần thứ hai gần hai năm. Lần thứ ba lại chỉ cách trước đó một tháng.
Yến tiệc cuối năm trong cung.
Chàng vốn không thích đông người, nhưng lần này là hoàng thượng triệu kiến.
Người muốn đánh một ván cờ cùng chàng.
Có lẽ gần đây chàng đã thắng quá nhiều ở Mặc Vận Lâu nên bị thánh thượng để mắt tới.
Yến tiệc linh đình, tuyết rơi dày đặc, có người gảy đàn, có kẻ vẽ tranh.
Tuyên Giác cùng hoàng thượng, Tạ Sách Đạo, đánh cờ trong đình viện giữa hồ.
Hồ Thái Cực chia thành hai nửa đông tây, có hình thù như trận đồ bát quái, còn ngôi đình này nằm ở trung tâm hồ.
Đình viện hình bát giác với phần mái màu đen, điểm xuyến cho mặt nước mênh mang, như một hạt bụi rơi vào cõi trần.
Bốn phía được đốt lò sưởi, vô cùng ấm áp.
Lúc này, tùy tùng đang lần lượt rót trà cho hai người đang mải mê đánh cờ kia.
Tưởng công công đưa tách trà tới bên tay Tạ Sách Đạo và Tuyên Giác, thấy hai người vẫn đang trầm tư suy nghĩ, không dám quấy rầy, chỉ mở nắp tách trà ra, thi thoảng lại kiểm tra độ nóng, thấy nguội liền đổi tách khác.
Tưởng Minh cũng hiểu chút ít về cờ, có thể nhìn ra được, quân trắng của Tuyên Giác đang chiếm thế thượng phong.
Hắn bất giác lau mồ hôi.
Đạo lí hầu hạ quân vương có rất nhiều quy tắc.
Ví dụ như đánh cờ, không thể thua quá thảm, cũng không thể thắng quá oanh liệt, phải nắm bắt được tâm tư hoàng đế.
Mỗi một trường hợp lại có một cách xử lí khác nhau.
Hôm nay, tâm tình bệ hạ không tốt lắm, quả thực không nên thắng người…
Bỗng, Tưởng Minh nghe thấy bên hồ có tiếng người truyền tới, quay đầu ra xem, liền thấy một bóng hình màu đỏ quen thuộc, hiển nhiên là Nhĩ Ngọc điện hạ.
… nhưng bên cạnh người là ai kia?
Quận chúa An Vinh sao?
Chỉ thấy Tạ Trùng Tự bước đi thong dong, một lúc sau mới quay đầu lại cau mày: “Biết sai rồi sao?”
Có lẽ vì tuyết đang rơi, cảnh vật yên tĩnh, hoặc cũng có thể do giọng nói của Tạ Trùng Tự thánh thót lanh lảnh, ở tận giữa hồ cũng nghe được rõ ràng.
“…”quận chúa An Vinh tuổi tác tương đương với Tạ Trùng Tự, cũng là một tiểu cô nương lanh lợi hoạt bát, nhưng lúc này đây nàng ấy đang cúi đầu, lí nhí nói câu gì đó, Tạ Trùng Tự nghe xong liền cau mày.
Lập tức lạnh lùng cất tiếng: “Muội cũng lắm lí lẽ nhỉ”.
Tạ Trùng Tự dùng tay gấp quạt lại, gõ nhẹ lên đầu quận chúa An Vinh, rồi nói tiếp: “Trong yến tiệc trưa nay, phụ hoàng chỉ vào Trần Mặc rồi dạy dỗ ta “xem người ta cầm kỳ thi họa xuất sắc biết bao”, ta còn không phản bác. Nàng ta làm gì muội mà muội lại đập đàn của người ta? Còn âm thầm ngáng chân người ta nữa?”
“… muội không nhìn nổi điệu bộ đó của nàng ta thôi” quận chúa An Vinh lẩm bẩm, bị vị đường tỷ mà mình yêu quý mắng, nàng ấy buồn đến mức phát khóc, “loại người như nàng ta, trước mặt mọi người ra sức thể hiện, chiếm trọn vinh quang, sau lưng lại nói xấu tỷ…”
Tạ Trùng Tự vỗ quạt vào lòng bàn tay, sau khi nghe hết lời của quận chúa An Vinh, thở dài một tiếng: “Nàng ta là người thế nào, nàng ta gây khó dễ cho ta thì liên quan gì tới muội? Hôm nay nàng ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ muội sao? Đang yên đang lành lại đập vỡ đàn, muội nói xem việc này có đúng không? Hơn nữa, muội đi guốc trong bụng nàng ta sao mà biết nàng ta nói xấu ta? Chỉ là mấy lời đồn thổi vô căn cứ, nếu đó là giả thì không phải muội đã bắt nạt nàng ta sao? Cuối cùng…”
Tạ Trùng Tự dừng lại đôi chút, xoa đầu quận chúa An Vinh, nói: “Ta cũng đâu sống nhờ vào lời bàn tán của kẻ khác. Ta thế nào, ta ra sao thì phải do đích thân ta nói mới tính. Muội không bận lòng, kẻ khác cũng sẽ không có cớ đánh giá. Ta biết muội có ý tốt, nhưng lần sau đừng bốc đồng như thế nữa, hiểu chưa?”
Quận chúa An Vinh lúc này mới thôi nức nở, gật đầu nói: “… vậy muội đi xin lỗi nàng ta”.
Nàng ta ôm lấy cánh tay Tạ Trùng Tự, nở nụ cười hồn nhiên, cùng nhau rời đi.