Ly Nhân Tâm Thượng

Chương 8

Còn Tuyên Giác phải vào ngục, là vì hoàng huynh ta.

Tin tức Tuyên gia bị tra xét bất ngờ ập tới.

Đó là một đêm đầu đông, ta đang chuẩn bị áo váy cho hội Thanh Đàm ngày mai, không biết nên mặc gì để khiến Tuyên Giác lóa mắt. Ta cũng nghĩ tới cả việc, trước nay mình chưa từng tham gia hội Thanh Đàm, không biết có nên chuẩn bị sẵn vài bài thơ để ứng phó không.

Đúng vào lúc này thì ta nhận được tin tức, trước đó ta cho thuộc hạ để mắt tới Tuyên gia.

Ta sững sờ, bàn tay đang chọn trâm cũng theo đó dừng lại, việc đầu tiên ta làm là đi tìm hoàng huynh. Huynh ấy đã lên triều chấp chính, hiểu rõ những chuyện này hơn ta.

Ta đá tung cửa, cất tiếng hỏi: “Hoàng huynh, Tuyên gia bị làm sao vậy?”

Huynh ấy đang mật đàm cùng vài mưu sĩ, bọn họ thi nhau hành lễ, hoàng huynh kêu họ lui xuống, rồi cau mày với ta: “Hành xử lỗ mãng, ban đêm trời lạnh, sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy chạy loạn khắp nơi vậy? Tiểu Thanh, lấy áo khoác cho Trùng Trùng mặc”.

Tiểu Thanh là một cung nữ làm việc lề mề.

Ta sốt rột tự mình bước tới lấy áo khoác của hoàng huynh đang treo trên giá gỗ, phủ lên người, rồi vỗ tay lên bàn nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Tuyên gia bị phụ hoành xử lí là vì ông già lắm miệng đó sao?”

“…” hoành huynh híp mắt nhìn ta bằng ánh mắt ngờ vực, “sao muội lại quan tâm tới Tuyên gia tới vậy? Tuyên Đình và thứ sử Tô Châu cùng vài kẻ khác có mưu đồ bất chính, đang bị điều tra”.

Ta vô cùng kinh hãi, tay áo quét qua tách trà trên bàn khiến nó rơi xuống đất, tiếng sứ vỡ vang lên, ta lầm nhẩm: “… vậy Tuyên Giác phải làm sao đây?”

“Hả? Muội nói ai?” hoàng huynh không nghe rõ, tiến gần lại nghe, sau đó lông mày cau lại, “tên tiểu tử nhà Tuyên gia sao? Muội thân thiết với hắn lắm hả?”

“Muội…” ta ngồi phịch xuống ghế, tay bụm mặt nói, “muội thích hắn hoàng huynh à… vậy nên, huynh phải nói rõ đầu đuôi cho muội, chuyện này, huynh có nhúng tay vào không?”

Hoàng huyng đương nhiên có nhúng tay vào.

Không chỉ vậy, huynh ấy còn là người lên kế hoạch. Ngay cả bức thư mà ngày đó Tuyên Giác một mình tới Giang Nam, thay cha gửi cho thứ sử Tô Châu cũng là do huynh ấy chuẩn bị sẵn nội dung, sai người mô phỏng theo nét bút rồi đánh tráo.

“Hoàng huynh, coi như muội cầu xin huynh, xin huynh hãy tới nói rõ với phụ hoàng. Người yêu thương chúng ta như vậy, sẽ không trách tội đâu, được không huynh?” ta kéo tay áo hoàng huynh.

Hoành huynh lúng túng nói: “Vô ích thôi. Chuyện này, phụ hoàng cũng biết, người đã ngầm đồng ý. Người sớm đã muốn diệt trừ Hoàng gia rồi”.

Hoàng thị là nhà mẹ đẻ của mẫu phi tam hoàng tử, thế lực to lớn, trước nay luôn ỷ vào công lao cùng hoàng đế tạo dựng thiên hạ, không đặt phụ hoàng vào mắt.

Hơn nữa, cái chết năm đó của mẫu hậu cũng có liên quan tới bọn chúng.

“Vậy huynh bảo muội phải làm sao…” ta bàng hoàng nói.

Thấy sắc mặt ta không bình thường, hoàng huynh cũng luống cuống: “Trùng Trùng, muội đừng khóc. Chúng ta cùng nghĩ cách… ta, ta không biết muội thích tên tiểu tử đó! Nếu không ta cũng không đi tới bước đường này! Ta… muội đợi ta nghĩ cách”.

Huynh ấy đi qua đi lại, rồi bực bội quay đầu: “Nhưng mà Trùng Trùng, muội thích hắn ở điểm nào? Gương mặt đó sao? Vậy thì giữ mạng hắn lại thôi!”

Ta sững người.

“Chỉ là giữ lại một phế vật, hoàng gia có thể giữ lại…”

Ta ngắt lời huynh ấy: “Muội thích sự thông minh, dịu dàng, lương thiện của chàng. Hoàng huynh à, không được đâu. Hơn nữa, với tính cách phụ hoàng, chắc chắn sẽ không giữ lại… mầm mống tai họa này”.

Phụ hoàng là một người ra tay tàn nhẫn.

Tam ti hội thẩm không tới nửa tháng, liền định tội cho “quân tạo phản” do Hoàng gia đứng đầu, trong đó bao gồm cả Tuyên gia, chém đầu toàn tộc.

Ta tới nói sẽ cứu chàng, chàng lập tức từ chối, cuối cùng không gặp mặt ta nữa.

Thích Văn Lan cũng lo lắng như ta. Cho dù thời gian gần đây, hắn và Tuyên Giác dường như có chuyện gì đó, không còn hay nhắc tới nhau nữa, nếu có thì trong lời nói cũng mang theo chút châm biếm.

Tới sát ngày hành hình, hắn không đợi nổi nữa, cầm lấy kiếm rồi dắt ngựa, nói: “Ta đi xem thế nào, nếu giờ này ngày mai vẫn không có cách, bọn họ sẽ rơi đầu”.

Thích Văn Lan vô cùng bốc đồng, hắn cứ thế cướp ngục, cứu Tuyên Giác ra ngoài. Sau đó gào lên với chàng: “Đến gặp thánh thượng đi! Có quá nhiều sơ hở trong chuyện này, đến kẻ ngu dốt như ta còn nhìn ra được, ngươi mau đi nói rõ với bệ hạ!!!”

Nhưng tất cả đều vô ích.

Ly Ngọc của ta, chàng là người kiêu ngạo biết bao.

Đêm đó tuyết rơi lớn, chàng quỳ ở quân cơ xứ, đầu cúi chạm đất, gió rét gào rít qua, phụ hoàng và quần thần sau khi nghe chàng thuật lại chi tiết mọi chuyện, hết lần này tới lần khác, từng câu từng chữ, rốt cuộc vẫn không thay đổi tội trạng của Tuyên gia.

Ban đầu chàng kỳ vọng có thể cứu Tuyên gia, về sau chỉ còn mong mỏi cứu được cha mẹ, cuối cùng trong lòng nguội lạnh.

Ta cũng quỳ bên ngoài quân cơ xứ.

Tưởng công công vội vã kéo ta lên, hoảng hốt nói: “Ôi điện hạ, người làm gì vậy! Đây không phải là muốn nô tài rơi đầu sao? Người giúp nô tài một việc, mau trở lại cung đi! Đừng nhúng tay vào chuyện này nữa”. Hắn nói nhỏ: “Mấy ngày nay, hoàng thượng đã đau đầu vì chuyện của hai nhà Tuyên Tề lắm rồi!”

Ta nói với hắn: “Đi che dù cho Tuyên Giác! Ngây ra đó làm gì, đi mau…! Nếu còn quản bản cung nữa, ta đánh gãy chân ngươi!”

Tưởng công công “ôi” lên một tiếng, dậm chân, cuối cùng vẫn tới che dù cho Tuyên Giác.

Đèn bị dập tắt, quần thần lui đi, phụ hoàng lạnh lùng ngồi ở trên cao, nhìn xuống nói: “Đừng nghĩ nữa, Tuyên Giác, trẫm cho ngươi biết, Tuyên gia không thể giữ lại. Nếu không phải Trùng Trùng nhìn trúng ngươi, thì hôm nay ngươi cũng rơi đầu rồi. Giữ lại mạng cho ngươi để Trùng Trùng không buồn, không ngày sau nó lại hận trẫm”.

Ta đã cố hết sức.

Nhưng cũng chỉ có thể khiến phụ hoàng giữ lại mạng cho Tuyên Giác.

Lảo đảo bước ra khỏi quân cơ xứ, lập tức có một đám cung nhân tới đỡ ta, còn Tuyên Giác, chàng cô độc bước đi một mình ra ngoài.

Ta gạt đám thân tín ra, đuổi theo Tuyên Giác, nói: “Ly Ngọc! Chàng đợi ta! Ly Ngọc!”

Chàng lúc này mới hồi thần, sắc mặt trắng bệch, trên lông mi còn dính băng tuyết, nói: “… đa tạ điện hạ”.

Ta định đuổi theo, nhưng bị phụ hoàng gọi lại, sắc mặt người không tốt, nhưng vẫn cố dịu giọng: “Trùng Trùng, Tuyên Ngọc không phải người dễ dàng nắm trong tay. Ta nhắc nhở con, đừng nuôi ong tay áo”.

Ta biết, phụ hoàng thật lòng yêu thương mình.

Khoảng thời gian sau đó, ta không ăn uống được gì, phụ hoàng thấy vậy thì làm như vô tình, hỏi: “Mấy con chim ưng mà Trùng Trùng nuôi giờ ra sao rồi?”

Ngày ta còn niên thiếu, rất thích luyện ưng thuần ngựa, ba con chim ưng hai con ngựa đều được nuôi dưỡng trong trại chăn nuôi ở ngoại ô kinh thành. Nhưng mấy năm nay, ta càng ngày càng ít tới.

Ta nói: “Lâu rồi con chưa tới xem, nên không rõ”.

Phụ hoàng chỉ là mượn lời để dẫn dắt câu chuyện mà thôi, người lại nói: “Có thời gian thì tới xem xem. Nuôi người cũng giống như chim ưng và ngựa, phải huấn luyện. Nếu không nghe lời, đánh vài roi, đây là bước đầu. Bước thứ hai, phải loại bỏ chỗ dựa của nó, không cho ăn uống, sau vài ngày thì lại bố thí cho ăn, khiến nó phải dựa dẫm phục tùng. Về sau, cảm xúc của nó sẽ trỗi dậy, hoàn toàn thuần phục con, đây là bước cuối cùng”.

Bàn tay đang cầm bánh hoa quế của ta sững lại, hồi lâu sau mới nói: “Sao phụ hoàng đột nhiên nói những điều này?”

“…” phụ hoàng thở dài, bàn tay dày rộng của người xoa lên đầu ta, “Trùng Trùng của trẫm ấy à, phải vui vẻ lạc quan. Tấm lòng cha mẹ, chỉ hi vọng con cái của mình có thể bình an, thuận buồm xuôi gió, có được những gì mình muốn thôi”.

Phụ hoàng dạy ta mưu kế của bậc đế vương, đó là may mắn của ta, nhưng ta chẳng muốn học.

Lúc này, Tuyên Giác vẫn chưa biết được chân tướng, chí ít chàng chưa biết mọi chuyện là do hoàng huynh ra tay.

Hai ta thành thân, chàng sống ẩn dật trong phủ, không còn quan tâm triều chính. Chàng thiếu niên tâm trí bừng bừng chuẩn bị cho kì thi mùa xuân khi đó, dường như không phải chàng.

Mùa đông năm đó, trên đường từ quân cơ xứ trở về Tuyên phủ, đi qua nơi hành hình, máu nhuộm đỏ cả tuyết trắng trên đường, chàng đã vượt qua thời khắc đó thế nào? Ta không dám hỏi.

Thích Văn Lan bị cha đánh một trận, bị thương không nhẹ, miệng không ngừng than thở không muốn tới biên cương. Ngày chia tay, hắn tới thăm Tuyên Giác, chỉ nói: “Ngươi nợ ta một ân huệ đó nhé”, sau đó nhìn sang ta, nhướng mày nói tiếp với Tuyên Giác, “à, đâu chỉ là một ân huệ thôi đâu”.

Tuyên Giác chỉ mỉm cười, nói: “Xin ghi tạc trong lòng”.

Ta xóa đi mọi vết tích về thủ đoạn của hoàng huynh.

Ta vốn muốn che dấu chuyện này cả đời. Nhưng, Tuyên Giác vẫn biết.

Đêm đó, chàng ngồi uống rượu một mình, tà áo xanh ẩn hiện dưới ánh trăng mờ ảo, thấy ta đứng một bên, liền cất tiếng: “Trùng Trùng, uống một ly không?”

Ta thấy sắc trời u ám, mỉm cười nói: “Trời đầy mây đen, sắp mưa rồi, để người cất đồ vào trong đã, ngày mai lại uống nhé”.

Nhưng Tuyên Giác vẫn rót rượu cho ta, giọng nói chàng rất nhẹ nhàng, hỏi ta một câu: “Trùng Trùng, nàng yêu ta ư?”

Ta dừng bước chân, cảm thấy câu hỏi này, nói đúng hơn là giọng nói của Tuyên Giác có chút bất thường, ta uống cạn ly rượu đó, rồi nói: “Sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy? Đương nhiên ta yêu chàng rồi”. Dứt lời, ta cúi người, hôn lên trán chàng.

Tuyên Giác đột nhiên nhìn thẳng vào mắt ta, nói: “Nếu nàng không yêu ta, có phải sẽ cảm thấy chuyện Tuyên gia rơi đài chẳng đáng là gì? Cảm thấy dùng mạng của một trăm ba mươi hai người làm lá bùa, diệt trừ những kẻ đối lập, dù họ có oan khuất cũng chẳng là xá gì. Chỉ cần loại bỏ được tam hoàng tử, chỉ cần đại hoàng tử có thể đăng cơ, đều đáng phải không?”

Ta trước nay vô cùng yêu đôi mắt rực sáng của chàng. Thậm chí ngay ở lần đâu tiên gặp gỡ, trái tim ta loạn nhịp cũng chính bởi vì đôi mắt xinh đẹp như sao giữa đêm trăng này.

Nhưng giờ đây, ta lại nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của mình phản chiếu trong đó.

Ta rất muốn gạt chàng, nhưng đáp án của ta cho câu hỏi đó… đúng là như vậy.

Tình cảm trong hoàng gia, tuy ít nhưng quý giá. Như tình yêu của phụ hoàng với mẫu hậu, với những đứa con mà mẫu hậu sinh ra, như tình yêu của ta giành cho Tuyên Giác.

Ngoài ra, tất cả đều là người xa lạ, đều là… con cờ.

Tuyên Giác nhìn thấu ta, biết ta định nói gì, chàng ngắt lời: “Thôi, ta hiểu rồi”. Bàn tay đang nắm chặt chén rượu của chàng dãn ra, chàng đứng lên, cố kìm nén giọng nói, cất tiếng: “… vậy luyện ưng thuần ngựa thì sao? Nàng nghĩ như vậy ư?”

Tuyên Giác đứng trong đình viện, quay đầu hỏi ta, đáy mắt ẩn chứa sự bi thương hiếm thấy.

“Ta không có!” ta phản bác theo bản năng.

Sấm sét giáng xuống, bầu trời lóe lên, soi chiếu hai cái bóng đang chồng chéo nhau của ta và chàng.

Ta bất chợt lạnh sống lưng.

Ngay cả lời đối thoại tùy hứng giữa ta và phụ hoàng mà chàng cũng biết. Tuyên Giác, chàng rốt cuộc muốn làm gì?

Ta cất tiếng hỏi.

Chàng thở dài rồi đáp lời: “… ta cũng không biết mình đang làm gì. Ta cũng không biết… ta nên làm gì nữa Trùng Trùng”.

Khoảnh khắc đó, da đầu ta tê rần.

Ta quá hiểu năng lực và thủ đoạn của Tuyên Giác. Nếu chàng thật sự muốn làm gì đó… không ai có thể cản được, trừ khi chàng chết.

Tiếng sấm sét chói tai, ta ấn chàng xuống đất, ngón tay run rẩy lướt qua quai hàm chàng.

“Ta nên gϊếŧ chàng! Tuyên Giác, ta nên gϊếŧ chàng!” ta bóp lấy cổ chàng, nước mắt lăn xuống gò má. Mưa rơi như trút nước, nước mắt hòa cùng nước mưa, chảy đầy trên mặt.

Thần trí của chàng dần trở nên mơ màng, nhưng vẫn cố nhấc tay xoa lên đầu ta, nói: “Vậy hãy gϊếŧ đi. Không sao. Nhà đế vương vô tình chút cũng tốt. Hơn nữa, Trùng Trùng, chết trong tay nàng, ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn… ta sống quá mệt rồi”.

Nhưng ta không xuống tay được.

Ta căm phẫn thu tay lại, quần áo trên người ngấm nước mưa nặng trĩu. Khi ta cố gắng đứng lên, đầu óc bỗng quay cuồng, bước chân loạng choạng ngã nhào, chàng ôm lấy ta vào lòng.

Trước khi mất hết ý thức, chỉ nghe thấy tiếng nói dịu dàng của Tuyên giác, chàng hôn lên vành tai ta, thì thầm: “Trùng Trùng, nàng quả thực nên… gϊếŧ ta”.

Tuyên Giác đã bỏ gì đó vào trong ly rượu.

Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, ta quên hết những chuyện xảy ra vào đêm qua. Rất lâu về sau mới dần dần nhớ lại.

Ta bất chợt phát hiện, kể từ ngày ấy Tuyên Giác tuy vẫn cười nói dịu dàng như trước, nhưng ở chàng có một cảm giác xa lạ ta không thể nhìn thấu nổi.

Chàng cũng không còn gọi ta là “Trùng Trùng” nữa, mà là “Nhĩ Ngọc”.

Như những thần tử khác.