Tám chín năm trước, rất lâu trước đây. Ngày đó, Tuyên Giác là người vô cùng dịu dàng, làm việc thận trọng chu đáo, quả thực chàng sẽ không khiến ta khó xử.
Năm đó ta vừa tròn mười sáu, cảm thấy trong cung quá tẻ nhạt nên tìm cớ xuất cung.
Mẫu hậu bị bệnh qua đời năm ta mười hai tuổi, chẳng có ai quản nổi ta. Phụ hoàng và hoàng huynh chiều chuộng ta, suy đi tính lại, liền sai Thích Văn Lan đi cùng bảo vệ.
Khuôn mặt Thích Văn Lan méo mó sắp khóc: “Thần tuân chỉ”
Sau đó tiếp nhận công việc cực nhọc này, nếu ta xảy ra chuyện sẽ bị chặt đầu.
Ta bật cười ha hả, thúc ngựa chạy về phía nam tới Giang Nam.
Kinh thành quá bí bách, khi còn nhỏ ta từng theo mẫu hậu về quê thăm người thân một lần, nằm mơ cũng muốn tới Giang Nam chơi lần nữa.
Thích Văn Lan và một nhóm thị vệ thúc ngựa chạy phía sau.
Thích Văn Lan hét lên: “Tạ Trùng Tự! Ngươi chạy chậm thôi!!! Ngựa của ông đây không bằng con hãn huyết Tây Vực đó của ngươi, nó chạy không nổi nữa rồi!”
Ta kìm dây cương giảm tốc độ, Thích Văn Lan cuối cùng cũng đuổi kịp, gương mặt anh tuấn toát đầy mồ hôi. Hắn vừa lau vừa thở phì phò, nói: “Tổ tông ơi, đi cùng với ngươi đúng là cực hình”
“Giang Nam vui lắm” ta cầm roi da chỉ hắn, “đợi tới đó rồi, huynh sẽ không nói thế nữa đâu”
Thích Văn Lan: “… ta tin ngươi mới lạ đó”
Đoàn người bọn ta vừa đi vừa nói cười tới Giang Nam. Khi đó Giang Nam mưa bụi mịt mù, cảnh sông nước vô cùng thanh nhã.
Thích Văn Lan, đứa trẻ đáng thương thường xuyên bị người nhà tống tới biên cương rèn giũa, lúc này đang ngẩn người ngắm nhìn. Có lẽ hắn không ngờ, cho dù là phồn hoa hay tao nhã, kinh thành đều không so được với Giang Nam.
Ta cải trang thành một vị công tử, lân la tới khắp các tửu lâu, thuyền hát cùng hắn.
Một ngày vào một tháng sau, ta dẫn hắn đi thuê thuyền hoa, định sẽ chèo thuyền trên sông. Nhưng lúc thuê, nghe nói chỉ còn lại một chiếc thuyền trống, hôm qua đã được một vị công tử đặt trước.
Ta có chút không vui, nói: “Trả giá gấp ba cũng không được sao?”:
“Vị công tử này…” ông chủ khó xử.
“Gấp năm”
Thích Văn Lan thấy ta như một đứa ngốc không ngừng tăng giá thì cạn lời bụm mặt lại, hắn lên tiếng: “Nếu không được thì mai lại đến thôi, cũng đâu có gấp. Mà ngươi mang đủ ngân lượng không đó?” hắn nhanh tay cản lại khi ta đang định nâng giá lên mười lần.
Chính vào lúc này, ta gặp Tuyên Giác lần thứ hai.
Chàng mặc bộ đồ trắng như tuyết, tay áo rộng rãi, lưng đeo một cây đàn gỗ, đưa một miếng mộc bài cho quản sự, chuẩn bị lên thuyền. Có lẽ nghe thấy giọng nói quen quen, chàng quay đầu lại nhìn, không dám chắc chắn: “… Văn Lan huynh?”
Thích Văn Lan: “?”
Thích Văn Lan: “Tuyên Ly Ngọc? Sao ngươi lại ở đây? Đợi đã, con thuyền này là ngươi thuê sao?”
Tuyên Giác ngập ngừng: “… là ta”
Thích Văn Lan thở phào nhẹ nhõm, kéo lấy vai ta nói: “Ôi Tạ vung tiền như rác ơi, đừng có ngẩn ra đó nữa. Chính chủ đây rồi, hỏi thẳng hắn xem có thể lên thuyền không là được”
Tuyên Giác lúc này mới chú ý tới kẻ đang giả trang thành đàn ông là ta, chàng hơi sững lại một chút, định hành lễ, nhưng như thể nghĩ ra ta không muốn lộ thân phận, nên chỉ cung kính gật đầu, nói: “Nhĩ Ngọc công tử, nếu hai vị muốn lên thuyền thì cứ lên thôi, Giác vô cùng vinh hạnh”
Vậy là hai bọn ta được lên thuyền miễn phí.
Thích Văn Lan hỏi Tuyên Giác sao lại tới Giang Nam.
Chàng ngồi sau bàn trà nhỏ, vừa gảy đàn vừa nói: “Gia phụ sai ta tới Giang Nam mua một vài cửa tiệm và đất đai”
“À, mở kho bạc nhỏ cho ngươi sao?” Thích Văn Lan gật gù, “để sau cưới thê tử hả?”
Con cháu thế gia khi đến một độ tuổi nhất định, trong nhà sẽ để họ tự mua sắm tài sản cho mình, đây được tính là tài sản cá nhân.
Vành tai Tuyên Giác hơi đỏ lên, còn sắc mặt vẫn bình thường, nói: “Để ta học cách quản lí thôi. Còn phải gửi một thư tới cho Tề thúc nữa”
“Gửi thư cho thứ sử Tô Châu sao?” Thích Văn Lan hiểu ra. Thứ sử Tô Châu qua lại thân thiết với Tuyên gia, hai nhà có mối quan hệ liên hôn cùng nhau.
“Ừ đúng vậy” Tuyên Giác gật đầu.
Ta ngồi một bên nghe hai người họ nói chuyện, nhưng sự chú ý lại đặt lên tiếng đàn bắt tai đang không ngừng vang lên của Tuyên Giác, ta hơi tò mò, sao chàng có thể cùng lúc làm hai chuyện như vậy nhỉ.
Vậy nên ta cất tiếng hỏi: “Ly Ngọc à, sao ngươi có thể vừa nói chuyện cùng Thích Văn Lan, vừa gảy đàn không sai nhịp như vậy?”
Ngón tay Tuyên Giác dừng lại, tiếng đàn cũng theo đó biến mất, chàng thản nhiên cười nói: “Đâu có, đây chẳng phải đã ngắt quãng rồi sao?”
Ta ngồi bắt chéo chân, khuỷu tay chống lên đầu gối, chống cằm nhìn chàng: “Bị ta quấy nhiễu thôi. Được rồi, không làm phiền hai ngươi nói chuyện nữa, ta đi ngủ trước, khi nào mặt trăng lên cao nhớ gọi ta dậy”
Chàng cười phá lên, không nói gì nữa, đổi sang một giai điệu thư thái nhẹ nhàng.
Ta vốn muốn tới ngắm trăng, hôm nay là mười sáu, trăng tròn vành vạnh, nếu không thì ta cũng chẳng nóng lòng muốn thuê thuyền tới vậy.
Sau khi ta đi ngủ, hai người họ cũng không nói tiếp nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng đàn thánh thót vang lên, vừa trong trẻo lại êm dịu. Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, trên người ta được đắp một tấm chăn.
Trong thuyền hơi tối, trên bàn thắp một ngọn đèn lưu ly hình cánh hoa sen, rất đẹp.
Tiếng đàn đã biến mất, hai người kia không biết đã đi đâu, ta đang hoang mang thì nhìn thấy Tuyên Giác vén màn trong buồng ra, thấy ta đã tỉnh thì sững lại một chút, rồi cười nói: “Điện hạ tỉnh rồi, ta và Văn Lan đã chèo thuyền tới giữa sông, cũng đã làm ấm rượu, đang chuẩn bị tới gọi người”
Ta uể oải duỗi tay, cùng Tuyên Giác rời khỏi buồng, ra đến ngoài liền nhìn thấy màn đêm bao la, ánh sao lấp lánh, một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên cao, trong mắt ngập tràn ánh sáng màu bạc, mặt nước xung quanh rộng vô biên.
Bên ngoài được bày sẵn một chiếc bàn gỗ nhỏ, một bình rượu, một ấm trà, vài đĩa điểm tâm, tao nhã vô cùng.
Ta dựa vào bàn gỗ nhỏ, cong eo xuống, chạm tay lên mặt nước, nói với Thích Văn Lan: “Được đó, đầu óc của huynh thông suốt rồi sao? Mới ở Giang Nam một tháng mà đã biết hưởng thụ rồi?”
Thích Văn Lan đảo mắt: “Là Ly Ngọc góp ý”
Ta vỡ lẽ vỗ lên vai hắn: “À, biết ngay không phải huynh mà”
Thích Văn Lan: “…”
Tuyên Giác đặt chiếc đèn lưu ly kia lên bàn, ba người bọn ta đã nói cười cả đêm trong cảnh nước non hùng vĩ dưới ánh trăng, cho tới khi trời trời sáng, thuyền từ từ cập bến, Tuyên Giác mới chỉnh đốn lại quần áo, nói lời cáo từ với bọn ta: “Hôm nay ta có hẹn tới thăm nhà Tề thúc, buổi trưa phải tới đó. Hai vị có thể tiếp tục chèo thuyền du ngoạn, thứ lỗi cho Giác phải đi trước”
Sau khi Tuyên Giác rời khỏi, ta mới sững sờ hỏi Thích Văn Lan: “Ơ? Hôm nay hắn có việc ư? Vậy sao vẫn ở cùng chúng ta cả đêm nhỉ?”
Thích Văn Lan ngáp một cái: “Hắn là như vậy đó. Cha là trung thừa ngự sử, khi dậy con đương nhiên sẽ yêu cầu cử chỉ lời nói của hắn phải chuẩn mực thôi”.
Ta vừa ngáp vừa càu nhàu: “Ông già Tuyên Đình đó, vừa nghe nhắc đến ông ta là ta thấy buồn ngủ rồi. Tuyên Giác thật đen đủi. Mau trở về khách điếm nghỉ ngơi thôi, lạnh quá đi mất, hôm qua mặc không đủ ấm”.
Có lẽ vì ăn mặc phong phanh cộng thêm việc hóng gió sông cả một đêm, ngày hôm sau ta liền phát sốt. Mưa phùn rả rích, gió thu xào xạc, chứng phong hàn của ta trở nên nghiêm trọng.
Thích Văn Lan lòng như lửa đốt, đã tìm về mấy vị lang trung nhưng vẫn không trị khỏi được cho ta, cuối cùng đành tới tìm Tuyên Giác cùng nghĩ cách. Trong cơn mơ màng, có ai đó bắt mạch cho ta, vạt áo chàng phảng phất mũi gỗ đàn hương, chàng nói: “Gần đây có suối nước nóng, đưa điện hạ tới đó ngâm mình thôi, nhiễm phong hàn cần phải toát mồ hôi mới khỏi, có cung nữ không?”
“… bọn ta cưỡi ngựa tới đây, ai lại mang theo mấy cung nữ yểu điệu đó” Thích Văn Lan lí sự, “ngươi đợi ta đi tìm mấy nô tỳ về”.
Tuyên Giác: “…”
Hai người họ nhìn chằm chằm nhau, có lẽ cảm thấy trong đêm muộn ở một nơi xa như vậy tìm được nô tỳ đáng tin cậy là việc không thực tế, cuối cùng Tuyên Giác nói: “Vài ngày trước nghe được tin, tam hoàng tử điện hạ cũng ở Tô Châu, đợi ta đi xem hắn có mang theo cung nữ không”.
Cuối cùng, tìm được bốn cung nữ ở chỗ tam ca, hầu hạ ta ngâm suối nước nóng.
Sau khi ngâm xong, ta nằm nghỉ trong căn phòng nhỏ cạnh đó, toàn thân đổ mồ hôi.
Ngoài trời mưa vẫn đang rơi rả rích, mưa đêm ở Giang Nam, ánh nến bập bùng.
Hai người kia ngủ gà ngủ gật sau một đêm bận rộn. Nửa đêm ta tỉnh giấc, ngay lập tức nhìn thấy Tuyên Giác đang dựa bên cạnh, ánh lửa phủ lên người chàng một gam màu ấm áp, mờ ảo, đường nét trên mặt như ngọc tạc ra.
Còn Thích Văn Lan lúc này đang ôm kiếm dựa vào thành cửa nghỉ ngơi.
Ta im lặng hồi lâu, rồi lẳng lặng nói với hai người đã bận rộn cả đêm vì mình này: “Đa tạ”
Mưa phùn vẫn rơi liên miên, ánh đèn bập bùng. Trong cơn mưa đêm, ta lại chìm vào giấc ngủ, một đêm ngon giấc.
Giấc mộng thời niên thiếu này khiến đầu óc ta mụ mị, không rõ hiện tại là ngày tháng năm nào.
Đến khi Lan Linh bưng chậu nước tới hầu hạ ta rửa mặt, ta mới hồi thần, hỏi: “Bây giờ là lúc nào rồi?”
“Hồi nương nương, đã tới giờ tỵ rồi” nàng ta nói.
“Không, ta muốn hỏi, Thái Nguyên năm thứ năm cách hiện tại đã bao lâu?”
“… Thái Nguyên năm thứ năm ạ?” nàng ta hoang mang lặp lại, rồi mới nói, “đã tám năm rồi”.
“Tám năm trước ư” ta lắc lắc đầu, nhìn hoa sen cuối hè héo úa bên ngoài cửa sổ, “ngày tháng trôi thật nhanh. Theo quy tắc, hôm nay phải tới cung hoàng hậu thỉnh an sao?”
“… đúng vậy, thưa nương nương”
Ta uể oải nói: “Cứ nói ta không khỏe, miễn một hôm”.
“Vâng”
Ta không muốn gặp rắc rối, nhưng không có nghĩa rắc rối không tìm tới ta.
Còn chưa dùng xong bữa sáng, đã thấy có cung nữ hằm hằm bước vào, trịnh trượng cất tiếng: “Ngọc quý phi nương nương thật phách lối, lần đầu tiên tới thỉnh an hoàng hậu cũng không đi. Sau này người định ngồi lên đầu hoàng hậu nương nương ư?”
Mặt ta không chút biểu cảm, nghe xong mới từ từ cất tiếng: “Mới ngồi lên đầu đã là gì, ta còn đạp nàng ta vài cái nữa kìa”.
“Người!” cung nữ bị ta chặn họng, tức giận thốt lên.
Ta nói với Lan Linh: “Trước đó ta đã nói thế nào? Chặn hết những kẻ ngu ngốc ngoài cửa. Ta không muốn gặp”.
Lan Linh toát đầy mồ hôi, nói: “Vâng vâng vâng, là nô tỳ không canh giữ cẩn thận, nương nương bớt giận”.
Cung nữ của Trần Mặc bị tống ra ngoài, ta cảm thấy bực bội không thôi.
Áp lực từ sự biến động mấy tháng nay, cộng thêm giấc mộng đêm qua và lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngu ngốc vừa rồi, tất cả khiến ta muốn bùng nổ.
Mùi của thức ăn trên bàn khiến ta thấy buồn nôn, ta gạt tay, tất cả bát đĩa rơi hết xuống đất.
Cung nữ, thái giám xung quanh hoảng sợ, quỳ hết xuống, khi thấy ta không ngừng nôn mửa thì sợ hãi hét lên: “Nương nương!”
Thái y mau chóng có mặt.
Theo sau, còn có người bị kinh động là Tuyên Giác.
Ngón tay Tuyên Giác chạm lên cổ tay ta, rồi cau mày, trong mắt thoáng hiện lên sự kinh ngạc. Y thuật của chàng rất giỏi, theo lí mà nói cho dù ta có rụt tay về chàng vẫn có thể chẩn đoán ra được, không ngờ chàng lại tránh sang một bên, nói với thái y: “Ngươi bắt mạch cho Nhĩ Ngọc đi”.
Thái y run rẩy chạm lên cổ tay ta, sau một hồi lâu, khi đã chắc chắn, hắn mới quỳ sụp xuống đất, nói: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương. Nương nương có thai rồi”.
Cả căn phòng tĩnh lặng như tờ.
Thái y run sợ, có lẽ cũng biết thế cục rối tinh rối mù giữa ta và Tuyên Giác, quả thực không thích hợp để sinh đứa bé này.
Ta từng vô cùng mong có con.
Nhất là sau đêm chịu lạnh cùng Tuyên Giác dưới tuyết đó, ta rất khó có con. Nhưng hiện tại…
Thôi vậy.
Tuyên Giác cũng mím môi, im lặng hồi lâu, sau đó mới cất tiếng: “Thái y và tất cả mọi người lui xuống hết đi”.
Đến khi trong phòng không còn ai, chàng mới nói: “Có giữ không?”
Ta rất muốn nói “chàng cho rằng có thể ư”, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn lại.
Đứa bé này không thể giữ.
Nhưng… nó có ích.
Tuyên Giác đợi mãi không thấy ta trả lời, mới nói: “… nếu muốn bỏ thì nên bỏ sớm. Trì hoãn lâu sẽ không tốt cho bất kì ai”. Nói rồi, chàng lặng lẽ rời khỏi, bước chân vẫn luôn vững chãi nay có chút loạng choạng.
Ta bụm mặt, hít sâu một hơi, sau đó mới cất tiếng gọi: “Lan Linh, ngươi vào đây”.
Đợi Lan Linh tiến vào, ta nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Trần tiểu thư vẫn chưa biết tin ta có thai đúng không? Ngươi đi cho báo nàng ta một tiếng, nhân thể xin miễn thỉnh an giúp ta, mười tháng tới e rằng ta không đi nổi rồi”.