Lão Đại Mạt Thế Xuyên Vào Hồng Lâu Mộng, Không Phục Thì Nghẹn Đi!

Chương 5: Hội đèn lồng

Lâm gia là thế đại thư hương, Lâm Trừng Ngọc kỳ tài võ học như vậy đã là hiếm thấy, Lâm Như Hải rất đắc ý, rảnh rỗi liền phải đi võ trường nhìn nhi tử tập luyện. Hôm nay, ông xử lý xong công vụ, không cho người đi theo, như tản bộ mà đi qua.

Ai nghĩ không tới liền không biết, lại thấy một người vốn không nên xuất hiện lại ở chỗ này.

“Đại Ngọc?” Lâm Như Hải ngốc luôn rồi, ông thấy cái gì kia, nữ nhi mảnh mai của ông, giờ đang cầm một thanh lợi kiếm, “Ngươi mau buông, nhỡ bị thương thì sao?”

Dứt lời, hai đứa con đều đồng thời quay đầu, “Cha.”

Lâm Như Hải bước nhanh tới, không tán đồng nhìn về phía Lâm Trừng Ngọc, “Ngươi sao lại để tỷ tỷ ngươi chạm vào đồ vật nguy hiểm như vậy, vô ý là sẽ bị thương.”

Lâm Trừng Ngọc hết chỗ nói rồi, cha hắn cũng quá khẩn trương, nào có dễ bị thương đến thế, lại nói, luyện võ nếu sợ đông sợ tây, thì đừng luyện.

Không sai, sau mấy năm hun đúc, Lâm Đại Ngọc đối với luyện võ sinh ra nồng hậu hứng thú.

Chỉ là lúc đầu thân thể nàng không tốt, chỉ có thể nhìn, hiện tại tốt rồi, mấy cái ý niệm đó lại trồi lên, chủ động tìm tới Lâm Trừng Ngọc.

Lâm Trừng Ngọc đối với việc này tất nhiên cao hứng cực kỳ, về sau nếu không có hắn ở cạnh, nàng có đυ.ng tới Giả Bảo Ngọc, tuy không thể một phát cho đối phương một kiếm, nhưng là đá người ra khỏi tầm mắt vẫn là không thành vấn đề.

Lâm Như Hải biết được ý tưởng nguy hiểm này, đầu tiên là cả kinh, mới nói: “Này như thế nào có thể?”

Lâm Đại Ngọc lại nói: “Cha, nữ nhi hiện giờ thân mình rất tốt, luyện võ không chỉ có thể cường thân kiện thể, còn có thể bảo hộ chính mình, có gì không thể?”

Đây là lời nói thật, Lâm Như Hải cũng không phải người tư tưởng cổ hủ, tinh tế suy nghĩ một lát liền gật đầu đáp ứng.

Thế nên, ban đầu khϊếp sợ chỉ là vì không tưởng tượng ra Lâm Đại Ngọc luyện võ?

Lâm Trừng Ngọc cũng có thể lý giải, nữ nhi luôn luôn mảnh mai nhiều bệnh, đột nhiên cầm kiếm, quả thật là khϊếp sợ.

Có loại cảm giác Lâm Đại Ngọc bứng cây liễu.(?)

Giả Mẫn nghe xong việc này lại càng bình tĩnh hơn Lâm Như Hải.

Việc luyện võ của Lâm Đại Ngọc cứ vậy mà định ra.

Tuy rằng không thể để nàng gặp nam nhân khác, nhưng lấy lý luận cùng năng lực của Lâm Trừng Ngọc hiện tại, cũng dư dả để dạy nàng.

Huyền Tranh sau khi biết việc này cười nói: “Không nghĩ tới tiểu Trừng Ngọc của chúng ta hiện giờ cũng có thể làm lão sư, thật lợi hại.”

“Như thế nào?” Lâm Trừng Ngọc dào dạt đắc ý, “Không phục à?”

Huyền Tranh lắc đầu, Lâm Trừng Ngọc gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng với thái độ của đối phương.

Phong sư phó cũng không ngờ, trước kia y ở hoàng thành hoành hành ngang dọc, giờ lại thuận theo một tiểu hài tử như thế.

Đừng nói hắn, ngay đến bản thân Huyền Tranh cũng không tài nào nghĩ tới.

Nếu là trước đây, có người nói y sẽ đối với một tiểu hài tử dung túng vô độ, y khẳng định sẽ cười nhạo đối phương, cũng đem tên đó ném ra ngoài.

Thế sự vô thường, chính là có hài tử như vậy, còn chẳng cao đến ngực y, tùy hứng lên thì chẳng thèm cho ai mặt mũi, bá đạo hơn cả y, cố tình y lại không có biện pháp.

“Ngươi nói….” Lâm Trừng Ngọc một tay chống cằm, khuôn mặt phì phì, rất đáng yêu, “Vinh Quốc phủ nếu chọc ta, ta nên làm thế nào, không thể làm cho mẫu thân sinh khí, nhưng vẫn giáo huấn được bọn họ?”

“Vinh Quốc phủ? Nhà ngoại ngươi?”

“Đúng vậy.”

Huyền Tranh nhéo khuôn mặt đáng yêu kia một cái, nhân lúc hắn chưa nhận ra, nói: “Này không phải dễ sao, ngươi tìm ta, tư đảm bảo có thể làm cho bọn họ có khổ cũng không nói nên lời.”

Lâm Trừng Ngọc liếc nhìn y một cái, đôi mắt nhỏ rất là vô ngữ.

Huyền Tranh hỏi lại: “Như thế nào? Ta tốt xấu cũng là sư huynh ngươi, sư đệ bị khi dễ, chẳng lẽ không nên tìm sư huynh sao?”

Lâm Trừng Ngọc liền biết y sẽ nói như vậy.

Nhưng là lời này thực chân thật, dựa vào thân phận cùng năng lực của Huyền Tranh, y khẳng định có thể làm được tích thủy bất lậu.

Tuy rằng hiện tại nhìn y có chút không đáng tin, nhưng Lâm Trừng Ngọc biết, đó là y che giấu sâu.

Mặt trời sắp sửa xuống núi, ánh chiều tà phủ kín đại địa, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang đều trở nên tốt đẹp.

Đây chính là cảnh tượng mà mạt thế không có.

Lâm Trừng Ngọc đột nhiên nói: “Ngươi gặp qua sâu khổng lồ chưa?”

Huyền Tranh bật cười, chỉ cho là tiểu hài tử mê sảng, “Nơi nào có sâu khổng lồ chứ, ngươi có phải là gặp ác mộng rồi không?”

“Chính là ta đã thấy.” Lâm Trừng Ngọc nói lời này thanh âm rất thấp, dưới nghi hoặc của Huyền Tranh lại nói: “Chúng nó lớn hơn người, có thể bay, cũng có thể không, một ngụm là có thể nuốt trọn một người.”

Huyền Tranh hỏi: “Là yêu quái sao?”

“Là quái vật.” Lâm Trừng Ngọc ngẫm lại thấy không đúng, lại lắc đầu, mạt thế đến, trừ bỏ người, động thực vật đều biến dị, so với nhân loại còn nhanh hơn, “Thật sự nếu tới một ngày kia, muốn tồn tại rất khó, mỗi thời mỗi khắc đều phải duy trì cảnh giác.”

Mỗi một ngày ở mạt thế, đều là như đi trên băng mỏng, đều sẽ luôn có người chết đi, tồn tại đều là một loại hy vọng xa vời.

Huyền Tranh sờ sờ đầu hắn, thấp giọng trấn an nói: “Sẽ không có một ngày như vậy.”

Lâm Trừng Ngọc trầm mặc, hắn cũng đã từng nghĩ như vậy.

Trước khi mạt thế tiến đến, mọi người chỉ cảm thấy hai chữ ấy chỉ tồn tại trong tác phẩm văn học hoặc là trong tác phẩm điện ảnh.

Nhưng sự thật lại không như thế.

Mặt trời lặn xuống, ánh chiều tà phủ lên người Lâm Trừng Ngọc, hắn nhắm hai mắt, hưởng thụ thời khắc yên lặng này.

Huyền Tranh nhìn hắn, mày cau chặt, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là lúc Lâm Trừng Ngọc khôi phục như bình thường, y cười nói: “Ta đi tìm Lâm đại nhân nói một tiếng, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát, buổi tối nay có hội đèn l*иg, nghe nói rất náo nhiệt.”

Lâm Trừng Ngọc không nghĩ tới Huyền Tranh lại thích dạo hội đèn l*иg, nhất thời ánh mắt có chút phức tạp, cũng chưa nói gì, “Được”

Buổi tối hội đèn l*иg thực sự rất náo nhiệt, Huyền Tranh cùng Lâm Trừng Ngọc mang theo vài tên hộ vệ đi dạo trong đám người.

Nói thật, hội đèn l*иg lúc này so với đại tiệc tối ở hiện đại không hề kém chút nào, Lâm Trừng Ngọc tới nơi này mấy năm, đây là lần đầu đi dạo hội đèn l*иg, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

Con ngươi vốn dĩ đã đen láy, lại phản chiếu vạn ngọn đèn đỏ rực, có vẻ càng thêm đẹp mắt, Huyền Tranh thấy hắn vui vẻ, tâm tình cũng tốt lên.

Bọn họ đi một đường, ở bờ sông có người thả đèn, viết lên tâm nguyện của mình rồi để vào giữa sông, theo làn nước tùy ý trôi đi.

Huyền Tranh lôi kéo Lâm Trừng Ngọc mỗi người viết một cái rồi thả xuống sông, Huyền Tranh hỏi: “Viết cái gì?”

“Không nói cho ngươi.”

Huyền Tranh gõ hắn: “Ta nói cho ngươi, ngươi lại nói cho ta, được không? Chúng ta trao đổi công bằng.”

“Không được.”

“Lâm công tử thật là vô tình a…”

Huyền Tranh thở dài, câu nói tiếp theo còn kẹt trong miệng, dư quang đảo qua, liền thấy một người đột nhiên nhào tới.

Y giật mình, ôm lấy Lâm Trừng Ngọc lắc người né tránh, lạnh lùng nhìn người nọ lao vào trong sông, bắn lên một mảnh bọt nước.

Là một nữ tử.

Bên bờ rất nhanh tụ tập một đám người, thực nhanh liền có một phụ nhân thân thể cường tráng nhảy xuống vớt người lên, vừa đặt lên bờ liền có một đám nha hoàn cầm áo choàng đem nữ tử bao lấy.

Phụ nhân rũ thân quần áo đầy nước, há mồm liền nói: “Vị công tử này quả là tuyệt tình, thế mà trơ mắt nhìn cô nương nhà ta rơi vào trong nước.”

Trong đầu Lâm Trừng Ngọc lập tức hiện ra mấy chữ to.

Ăn vạ.