Nữ Xuyên Nam: Tôi Ở Niên Đại Văn Ăn Bám

Chương 2

Khóe miệng Chu San co giật, nói năng đâu ra đấy, cô đúng là ghê gớm thật, loại lời ma quỷ này ai tin thì người đó là kẻ ngốc, cô qua loa đáp: "Vậy ông đến làm thiên thần nhỏ bé giúp tôi và quỷ chết đói kia đổi lại thân xác sao?"

"Tôi thuộc Đông Phương, cô có thể gọi ta là Âm Sai đại nhân, phải tôn trọng truyền thống, đừng có bày đặt mấy thứ Tây dương Tây sườn gì đó."

Bị ghê tởm, Bạch Vô Thường quyết định tăng tốc tiến độ, "Quỷ thiếu đạo đức, bởi vì cô trăm đời thiếu đạo đức, trăm đời làm người tốt, tức quỷ chết đói mới chết, trăm năm sau mới có thể luận tội, còn cô, có hai lựa chọn, một là tiếp tục hoàn thành rèn luyện trong vỏ bọc của quỷ chết đói, nếu có thể dùng công đức để chuộc tội, trăm năm sau có thể trở về địa phủ khôi phục cuộc sống bình thường, nếu thất bại sẽ bị đánh xuống súc sinh đạo, hai là lập tức bị đánh xuống súc sinh đạo, ngừng rèn luyện."

Đối mặt với Chu San đang ngơ ngác, Bạch Vô Thường lạnh lùng hỏi: "Cô chọn cái nào?"

Chu San vẫn xem Bạch Vô Thường như NPC công cụ, mặc kệ ông ta ba hoa chích chòe, cứ chờ tỉnh mộng là được rồi, cũng nên tỉnh rồi, giấc mơ này dài quá rồi, hơn nữa dáng vẻ ăn ngấu nghiến của bản thân thật sự là xấu hổ muốn độn thổ, chướng mắt quá, mau tỉnh lại đi!

Không đợi được câu trả lời, Bạch Vô Thường đánh giá hai con quỷ một lượt, quỷ chết đói rõ ràng là đang giả ngu, dù sao chính nó là người chủ động tìm đến con quỷ thiếu đạo đức này, từ bỏ trăm đời công đức, thà biến nam thành nữ cũng muốn nhét mình vào vỏ bọc của quỷ thiếu đạo đức.

Bạch Vô Thường tao nhã đá quỷ thiếu đạo đức trở lại vỏ bọc của quỷ chết đói, con quỷ thiếu đạo đức này thật sự là quá thiếu đạo đức, nếu ném nó xuống súc sinh đạo gây ra tuyệt chủng sinh vật, ông ta sẽ phải gánh vạ, bây giờ đã trải qua một phen như vậy, nếu con quỷ thiếu đạo đức này còn không biết tích đức, ông ta sẽ có lý do chính đáng ném nó xuống mười tám tầng địa ngục nghiền xương thành tro rồi ném xuống súc sinh đạo đầu thai. Còn con quỷ chết đói này, đợi dương thọ kết thúc, tự nhiên sẽ có người lo liệu.

Không hổ là ông ta, thật sự là quá xuất sắc, gọn gàng dứt khoát giải quyết xong một vấn đề nan giải, quay về địa phủ thôi.

Bên này, Chu San bị đá trở về đã bị đau đến tỉnh lại, thật sự là tỉnh lại, cú đá của Bạch Vô Thường mang đến cơn đau đến tận linh hồn, cộng thêm cái bụng đói đến quặn thắt, không tin cũng phải tin.

Vừa đau vừa đói, tinh thần và thể xác đều bị tra tấn, Chu San căn bản không còn sức lực mở mắt nhìn thân thể mới của mình, một thân thể đàn ông.

"Con gái, có đứa nào vừa mắt không?", Vương Phú Quý vừa lật Chu San đang cuộn tròn như con tôm để lộ khuôn mặt gầy trơ xương, vừa hỏi con gái của mình

"Thôi đi, cha, cha đừng lật nữa, nhìn là biết chưa mọc đủ lông, còn chưa cao bằng vai con gái của cha đâu." Vương Thúy Thúy chán ghét dời mắt.

Hôm qua công xã có một đám người chạy nạn đến, có mấy nhà dùng một cân lương thực thô đã đổi được một cô vợ nhỏ, Vương Thúy Thúy liền nảy sinh ý nghĩ, chuẩn bị tìm một người con rể tới cửa (ở rể), may mà cha cô ta đồng ý tìm người ngoại lai, nào ngờ từng người một đều giống như bộ xương khô khoác da người, dọa chết người ta, cô ta đường đường là Vương Thúy Thúy cũng không phải loại người bẩn thỉu xấu xí gì cũng tha về nhà.

Biết con gái không bằng cha, tuy Vương Phú Quý không đồng ý tìm người ngoại lai không rõ lai lịch, nhưng con gái dù sao cũng đã hai mươi tuổi rồi, hơn nữa hai năm trước còn bị từ hôn, mười dặm tám thôn xung quanh này, người nào không chờ xem kịch hay của con gái ông chứ, không ngờ đám thanh niên ngoại lai này lại gầy gò ốm yếu đến vậy.