Mỗi Đêm Đều Bị Nam Phụ Trộm Yêu Thương

Chương 4

Lục U U đang nghĩ vậy thì 799 lại đổi giọng: “Nhưng ký chủ à, cô đã đắc tội với nữ chính rồi."

Lục U U: "?"

799: "Nữ chính hiện giờ mới 23 tuổi, chỉ là một thú cái cấp F, học chung đại học với cô, kém cô hai khóa, cô đã bắt nạt cô ấy không ít lần. Tháng trước, cô đã cướp mất một thú đực vệ sĩ mà cô ấy vất vả lắm mới mua được, còn buông lời xúc phạm, tuyên bố rằng con thú đực đó có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© to nên rất thích hợp để đặt trong nhà, mặc tạp dề khỏa thân đi qua đi lại cho cô chơi đùa mỗi ngày."

Lục U U: "..." Xỉu.

799 tiếp tục bắn ra một tràng nhiệt tình: “Nhưng ký chủ à, tôi đã kiểm tra dữ liệu cơ thể của cô rồi, phát hiện cấp độ gen của cô cao hơn một chút so với cấp B, vì vậy tôi đã mở cửa sau cho cô, giúp cô xuyên không đó!”

“Cô yên tâm, tác giả Mộc Mộc Hoàng Thảo chỉ viết một cuốn tiểu thuyết NP để giải trí, thân phận hiện tại của cô chỉ là một nhân vật pháo hôi, là một đứa trẻ mồ côi không có gia đình, cho dù cô có hành động OOC cũng không bị phát hiện, nhiều nhất thì cũng chỉ có thú cái ở Hiệp hội Phát triển Thú Cái đến giục cưới, bảo cô ngủ thêm vài thú đực nữa thôi. Tuy trông mấy tên thú đực đó hơi giống Chihuahua nhưng nói chung cũng hơi ghê chút thôi, còn tính tình lại rất ngoan ngoãn đấy, ký chủ à, ký chủ, sao mặt cô lại tái mét rồi? Ký chủ ơi!”



Những ký ức tăm tối hiện về, nghĩ đến việc đám "thú" ngoài kia đều là quái vật người ngoài hành tinh đội lốt người, Lục U U tự nhiên cảm thấy cả người khó chịu hẳn.

Cô cố gắng trấn an bản thân, sau đó mới đẩy cửa biệt thự ra.

Thú nhân đực có thính giác cực kỳ nhạy bén. Helle mới nãy còn đang giằng co với thú nhân đực tóc vàng là Clawmond bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh cổng lớn của biệt thự vốn dĩ đang đóng chặt đã mở ra. Dưới cổng vòm bằng gỗ đỏ sang trọng là một thú nhân cái yếu đuối xinh đẹp đang đứng đó.

Trên mặt cô đeo chiếc mặt nạ bảo vệ chuyên dụng và miếng dán xương đòn mà tất cả thú nhân đực đều không lạ gì. Mái tóc dài, mềm mại xõa trên vai, để lộ ra đôi mắt ướŧ áŧ, trong vắt như nước hồ mùa thu.

Màu tóc và màu mắt của cô đều là màu đen tuyền hiếm thấy, đầy bí ẩn và quyến rũ, như muốn hút cạn linh hồn của thú nhân vậy.

Cơ thể mảnh mai của cô khoác lên bộ đồ ngủ trắng rộng rãi, càng tôn thêm vẻ quý phái yếu ớt và làn da trắng như tuyết.

Hầu như ngay khoảnh khắc cô xuất hiện, thế giới xung quanh như bị đóng băng. Những nô ɭệ thú nhân đực và cảnh thú vốn đang đánh nhau đều ngừng lại, ánh mắt lập tức đổ dồn hết về phía cô.

Cảnh sát Helle nhanh chóng lấy lại phản ứng: “Điện hạ, sao người lại ra đây?”

Lục U U hơi cúi đầu, tránh ánh nhìn nóng rực của mười mấy thú nhân đực, bình tĩnh nói: “Phiền các người xử lý nhanh chút được không? Đầu ta vẫn còn hơi đau, ta muốn nghỉ ngơi sớm.”

Tối qua sau khi ra viện, việc đầu tiên cô muốn làm là đuổi năm nô ɭệ thú nhân đực mà nguyên chủ đã mua.

Nhưng khi cô về đến biệt thự, nhìn thấy năm nô ɭệ thú nhân đực thương tích khắp cả người, quỳ ngay ngắn trên mặt đất, đưa roi ra xin cô trách phạt, cô thực sự không thể nào nhắm mắt làm ngơ trước những vết thương đầy máu me trên người họ được.

Cô chỉ có thể gọi bác sĩ, muốn chữa trị cho họ lành lặn rồi mới để họ đi. Nhưng cô không ngờ rằng khi bác sĩ đang chữa trị cho vài thú nhân đực, cô lại vô tình nói thêm một câu: “Có cần ta giúp gì không?”

Thế là hai thú nhân đực đã mất kiểm soát.

Khi thú nhân đực mất kiểm soát, đó là chuyện vô cùng đáng sợ. Họ không thể kiểm soát mà biến thành hình dạng thú nguyên bản, đa số hình dạng thú của họ chẳng khác gì những con quái vật kinh khủng cả.