Sự Mê Hoặc Chết Người

Chương 15: Cô tuyệt đối sẽ không đưa thứ này cho anh!

Ba ngày liên tiếp Hạ Nam đều mất ngủ. Trần Kiến cố ý trêu chọc cô, cứ đúng mười một giờ khuya là bật phim lên xem, âm lượng chạm đến mốc cao nhất, ở tận lầu trên vẫn có thể nghe thấy.

Mặt Hạ Nam hết trắng rồi đỏ, cuộn người lại trong chiếc chăn dày, lần nào cũng có cảm giác sắp tắt thở đến nơi.

Vấn đề lớn nhất là nằm ở những bộ phim anh xem. Nửa đêm, tiếng rỉ rên yêu kiều của người phụ nữ vang vọng trong nhà, xen kẽ là tiếng cười sỗ sàng của gã đàn ông thô kệch, nhớp nhúa dán sát bên tai, Hạ Nam rùng mình, nghe mà sởn gai ốc, trong lòng càng thêm oán giận.

Kẻ gây tội kia lại không biết xấu hổ, vẫn ngang nhiên bày ra bộ dạng khoan thai nhàn nhã khi ở nhà, hất cằm, chỉ tay năm ngón, sai cô nấu cơm, rửa chén…

Hạ Nam nhút nhát không dám phản kháng, chí ít là những lúc ở trước mặt đối phương, người chỉ vừa liếc mắt liền phải cúi đầu nghe lời. Vì vậy, nhân lúc Trần Kiến ra ngoài, cô đã lén giấu tất cả đĩa DVD vào túi ni lông. Nhìn nhãn dán bên ngoài vỏ đĩa, cô nuốt nước bọt, mặt mũi nóng bừng như bị lửa đốt.

“Cô em hàng xóm mọng nước mềm mại”, “Vận động viên bóng chuyền với cây gậy to 17cm”, “Cuộc chiến hoang dã cùng các anh chàng châu Phi dũng mãnh…”

Xem qua tiêu đề bộ phim trên nhãn dán vỏ đĩa, Hạ Nam suýt nữa đã cắn vào đầu lưỡi. Cô buộc chặt túi ni lông, lông mi cong như cánh quạt khẽ run rẩy, tâm trạng rầu rĩ không thôi.

Chú Kiến đúng là gã đàn ông hư hỏng, là một tên tồi tệ, xấu xa nhất mà cô biết. Cho nên, xứng đáng bị tịch thu hết đĩa DVD!

Khi Trần Kiến trở về, tìm khắp phòng khách vẫn không thấy mấy bộ đĩa DVD phim người lớn yêu thích của mình. Anh nhìn lên trần nhà, đầu lưỡi chống vào hàm dưới, cười khẩy một tiếng. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết do ai làm, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, đến đồ của anh mà cũng dám động vào.

Trần Kiến tắt hết đèn trong phòng khách, quay lưng lại, đôi chân thon dài bước thẳng lên tầng trên. Gương mặt lạnh lùng ẩn trong bóng tối, người đàn ông nghiêng đầu xoay nhẹ cổ tay, thong thả cởi ra cúc tay áo màu bạc.

Hạ Nam vừa mới tắm xong, hơi nước trên người còn chưa tan, mái tóc dài ướt sũng nằm nghiêng bên hõm vai. Cô ngồi xuống giường, cầm khăn lông lau tóc, bàn chân trần giẫm lên thảm, đầm ngủ màu xanh nhạt dài đến đầu gối, chất liệu bằng vải cotton lạnh, kích thước rộng hơn khổ người.

Trần Kiến mở cửa phòng, dáng người cao lớn đứng ở trước mặt Hạ Nam, ngũ quan thâm thúy sắc bén, vai rộng eo thon, nước da ngăm ngăm hoang dại, hình thể cứng rắn hoàn mĩ. Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, thấp thoáng cảm giác trầm ổn lại mạnh mẽ. Bóng đen phủ xuống đầu người thiếu nữ, gần như chắn mất ánh sáng xung quanh, cũng nặng nề đến mức nghẹt thở. Hạ Nam kinh ngạc ngẩng đầu, nét mặt bỗng chốc cứng ngắc.

“Chú Kiến… chưa ngủ sao?” Cô nhìn đồng hồ trên tường, mười một giờ rưỡi, muộn lắm rồi.

“Đĩa DVD đâu?”

“Đĩa DVD gì cơ… Cháu không biết…”

Trần Kiến lạnh mặt, dễ dàng nhận ra phản ứng gượng gạo của cô. Anh quay đầu, liếc mắt một cách hời hợt, xem xét mọi thứ trong phòng. Đơn giản, gọn gàng và sạch sẽ. Số lần Trần Kiến bước vào phòng của Hạ Nam có thể đếm trên đầu ngón tay, thời gian nán lại cũng không lâu, đừng nói đến việc quan sát hay đánh giá cặn kẽ.

Trần Kiến im lặng rời mắt, từ bàn học chuyển qua giường ngủ, chỉ có chỗ này là bừa bộn nhất, mấy con thú nhồi bông sặc sỡ xếp từ đầu giường rồi nhét đầy đến cuối giường.

Đúng là đồ trẻ con!

Ánh mắt Trần Kiến bỗng dừng lại một nơi, chiếc túi ni lông buộc chặt hai đầu được giấu ở góc kín đáo, cụ thể là phía sau thú nhồi bông thỏ trắng đặt trên đầu giường, màu sắc trong suốt có thể thấy được hình dáng đồ vật bên trong. Trần Kiến cong lên khóe môi, cặp mắt âm u phát sáng.

Hạ Nam có linh cảm không ổn, vội vàng dịch người ra sau, ngăn cản tầm nhìn của anh. Cô còn lén lút vươn tay đẩy ngã thú nhồi bông rùa xanh nhằm che lại chỗ hở bị anh nhìn ra. Động tác vừa vụng về vừa chậm chạp.

“Ở đây không có đâu. Chú Kiến qua chỗ khác tìm thử đi. Khuya rồi, cháu phải đi ngủ!”

Trần Kiến cười nhạo, không có năng khiếu nói dối, đến việc giấu trộm đồ cũng làm không xong, đúng là vô dụng hết sức.

“Hạ Nam, đã lấy cái gì thì đưa ra đây.” Anh trầm giọng kêu tên cô, đôi mắt sáng quắc chiếu thẳng.

Hạ Nam nghe mà giật thót người, bàn tay nắm chặt, song cô vẫn kiên quyết lắc đầu: “Chú Kiến, cháu không hiểu chú đang nói gì…”

Trần Kiến im lặng đi thẳng ra cửa, Hạ Nam thở phào một hơi, nghĩ rằng anh đã buông tha cho mình.

“Cạch” một tiếng, Trần Kiến khóa trái cửa phòng, động tác rất dứt khoát. Dưới ánh đèn vàng nhạt, bóng lưng thẳng tắp in trên vách tường, sắc mặt âm trầm khó đoán, anh bước từng bước về phía giường ngủ.

Hạ Nam rụt lại hai chân, gương mặt trắng nõn tràn ngập vẻ hốt hoảng, phản ứng đầu tiên của cô là quay người ra sau, cầm lấy túi đựng đĩa DVD rồi ôm chặt vào lòng.

Cô tuyệt đối sẽ không đưa thứ này cho anh!

Trần Kiến cởi giày da, trèo lên giường ngồi, kéo ngắn khoảng cách giữa hai người.

“Nói ngọt thì không nghe, cứ bắt tôi phải dùng biện pháp mạnh với nhóc.”

“Chú Kiến… chú định làm gì cháu…”

Hạ Nam siết chặt chiếc túi, đôi mắt mở to nhìn chăm chăm vào anh. Lúc này, cô căng thẳng đến mức lạc cả giọng.

“Còn làm gì nữa. Tất nhiên là trừng phạt trẻ nhỏ không nghe lời.”

Trần Kiến nắm lấy cổ tay mảnh mai, thình lình rướn người đến gần, chóp mũi của anh sượt qua gò má mềm mại.

Bất ngờ, hơi thở nóng rực ập vào mặt, sau đó là cảm giác ươn ướt trượt dài trên cổ, Hạ Nam hoàn toàn ngây người.