Sự Mê Hoặc Chết Người

Chương 1: Tòa nhà trắng

Chiếc taxi màu trắng dừng lại trước một tòa nhà lớn cao cấp, Hạ Nam xách hành lí bước xuống, sau khi trả tiền cho tài xế, cô kéo vali đến trước cổng tòa nhà.

Mở điện thoại xem lại tin nhắn của chú Tư, Hạ Nam trầm ngâm một lúc, đúng là địa chỉ này rồi.

Trước cổng tòa nhà có bốn gã đàn ông hình thể vạm vỡ, mặc đồ đen và đeo kính râm, lúc Hạ Nam bước đến, họ chăm chú nhìn vào cô, nếu không nói là đang quan sát.

Người đến sòng bạc có đủ loại, lớn nhất là tám mươi, nhỏ nhất là hai mươi, trường hợp mười sáu mười bảy không phải là không có, nhưng đối phương nếu là nữ thì đúng là chuyện rất hiếm thấy ở đây.

Hạ Nam không dám nói chuyện với người lạ, cô gọi điện cho Lê Hiên, trước đó chú Tư đã đưa số cho cô, dặn dò sau khi đến nơi thì hãy liên lạc với anh ta.

Tiếng chuông điện thoại kéo dài không lâu, một giọng nam nhẹ nhàng vang lên: “Xin chào, cho hỏi là ai đang gọi đến vậy?”

“Tôi là Hạ Nam…”

“Là cô Hạ sao?”

Hạ Nam nắm chặt quai ba lô trên vai, gật đầu đáp: “Vâng. Tôi đến nơi rồi, đang ở dưới cổng tòa nhà.”

Lê Hiên ngạc nhiên: “Tôi lập tức xuống ngay, phiền cô Hạ đứng đợi một chút nhé.”

Hạ Nam chờ đối phương cúp máy trước rồi mới tắt điện thoại.

Hai phút sau, người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ đi ra từ cổng lớn tòa nhà, nước da trắng, đôi mắt sâu, đeo một cặp kính bạc, khí chất phong lưu nho nhã. Đây là ấn tượng đầu tiên của Hạ Nam về Lê Hiên, trẻ tuổi, lịch sự và ôn hòa.

Khi Lê Hiên xuất hiện, nhóm người áo đen lập tức thể hiện sự cung kính, cúi đầu gọi một tiếng “Anh Hiên.”

Lê Hiên sải bước đến, chủ động giúp Hạ Nam đẩy vali: “Ông chủ đang bận việc, để tôi đưa cô Hạ lên phòng nghỉ trước.”

Hạ Nam nói một tiếng cảm ơn, dáng vẻ ngoan ngoãn đi theo sau.

Đám cấp dưới nhanh chóng nhường đường, còn biết ý mở sẵn cổng.

Diện tích bên trong tòa nhà rất lớn, màu sắc chủ đạo là vàng kim và bạc xám, nền nhà lát gạch cẩm thạch xanh ngọc, hoa văn trang trí là cánh chim hạc, cành mai và quả vải, khung cảnh vừa lộng lẫy lại vừa xa hoa.

Hạ Nam vẫn luôn chú ý tới một vấn đề, dưới đại sảnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai nhân viên nữ mặc đồng phục ngồi bên quầy lễ tân đang nói chuyện với nhau.

Hai người đi vào thang máy, Hạ Nam hơi liếc mắt sang bên cạnh, cánh cửa khép lại, Lê Hiên nhấn nút di chuyển lên tầng bảy.

Lê Hiên dẫn cô đến phòng nghỉ cho khách, chu đáo chuẩn bị nước ép hoa quả với một ít bánh ngọt để tiếp đãi.

Hạ Nam ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ nhõm cởi ra chiếc ba lô màu tím đeo trên lưng.

Lê Hiên cầm điều khiển mở điều hòa: “Anh Hạ có gọi điện đến, dặn dò thứ Sáu đến đón cô Hạ.”

Nhưng hôm nay chỉ mới thứ Tư, cô đến sớm hơn hai ngày. Có địa chỉ ghi lại trong máy, Hạ Nam đã tự mình bắt xe đến đây, xuyên suốt quãng đường dài, cô không gọi điện thoại hay nhắn tin cho bất kì ai.

Anh Hạ mà Lê Hiên nhắc đến là Hạ Quân Thành, chú Tư của Hạ Nam. Hiện tại chú ấy đang ở khu vực biên giới, điện thoại mất tín hiệu, không thể liên lạc được.

Hạ Nam đặt hai tay lên đùi, tư thế ngồi thẳng người hơi cứng ngắc: “Đến sớm một chút để dễ thích nghi hơn…”

Một lí do khá khiên cưỡng, đôi mắt ấy hiện vẻ rối bời, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết cô không giỏi nói dối.

“Cô Hạ là khách quý, đáng lẽ tôi nên gọi điện trước, không nên để cô một mình lặn lội đường xa.”

Bưng cốc nước hoa quả, Hạ Nam thở phào trong lòng, thấy may mắn vì người nọ không gặng hỏi cặn kẽ.

Lê Hiên dịu dàng mỉm cười, chỉ là lời thăm hỏi ngoài mặt, anh không có ý tìm hiểu sâu.