Midnight Montage: Ai Đang Đi Cùng Tôi Ở Nơi Tối Tăm?

Quyển 1 - Chương 1: Mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công.

「Mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công.」

Lúc ba giờ sáng, tôi nghe thấy điện thoại đang sạc ở phòng khách phát ra âm thanh thông báo.

01

Lông tơ khắp người tôi dựng đứng.

Từ lâu, tôi đã có thói quen sạc điện thoại ở phòng khách trước khi đi ngủ.

「Mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công.」

Tôi lại nghe thấy thông báo này lần nữa.

Vì để tiện chăm sóc bà ngoại đã tám mươi tuổi bị chứng mất trí nhớ nhẹ nên tôi luôn để cửa phòng mình khép hờ.

Ban đầu, tôi nghĩ điện thoại của mình gặp vấn đề.

Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra không phải như vậy.

Vì tôi nghe thấy tiếng người thở dốc.

Rất nhẹ, dù chỉ là một chút thôi nhưng tai tôi vẫn nghe thấy rõ.

Lúc này, tim tôi đập rất nhanh.

Lưng tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Một ý nghĩ rõ ràng hiện lên trong đầu tôi.

Có người đã vào nhà mình.

Là ai?

Trộm?

Hay là kẻ cướp vào nhà?

Dù là ai, tôi chỉ mong người đó biết khó mà lui.

Trong nhà căn bản không có nhiều tiền mặt, toàn bộ tiền đều ở trong ví Alipay của tôi.

Số tiền mặt duy nhất ở ngoài là một trăm tệ tôi để lại cho bà ngoại hôm nay.

Nhưng rõ ràng, hắn vẫn đang cố gắng mở khóa điện thoại của tôi.

Tôi rón rén bước xuống giường, nhẹ nhàng dựa vào cửa rồi ló đầu ra ngoài.

Vào khoảnh khắc này, tôi mở to mắt.

Tôi nhìn thấy một người phụ nữ rất cao đứng trước bàn nơi tôi để điện thoại.

Cô ta nghiêng đầu, cúi lưng, cơ thể uốn thành một đường cong kỳ lạ, cái cổ thì vươn dài ra.

Điện thoại của tôi liên tục hiển thị thông báo "mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt không thành công ".

Tôi căng thẳng đến mức cả người liên tục đổ mồ hôi lạnh.

Tôi không ngờ, đó lại là một người phụ nữ.

Tóc cô ta rất dài, rối tung như cỏ dại, buông lòa xòa trên vai. Trông có vẻ như đã lâu không được chải chuốt.

Trên chân cô ta mang một đôi giày thêu màu đỏ, loại giày thêu này rất cổ điển, bây giờ rất hiếm thấy.

Ổ khóa nhà tôi là khóa chống trộm, hành lang không có camera giám sát nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ có vấn đề gì.

Người phụ nữ này rốt cuộc đã vào nhà tôi bằng cách nào?

Lúc đó, tôi nhìn thấy cửa nhà vệ sinh khẽ động, tôi cảm nhận được một luồng gió nhẹ.

Rõ ràng, cửa sổ nhà vệ sinh chưa đóng.

Cửa sổ nhà vệ sinh nơi chúng tôi ở đối diện với lối đi chung bên ngoài.

Người phụ nữ đó đã leo vào từ cửa sổ nhà vệ sinh!

Phòng của bà ngoại tôi ở ngay cạnh phòng tôi, trong lòng tôi liên tục cầu nguyện bà đừng tỉnh dậy đi vệ sinh.

Nhưng lời cầu nguyện của tôi không thành.

Tôi nghe thấy tiếng bà tôi xuống giường.

Người phụ nữ kia lập tức rụt cổ lại rồi bất ngờ quay đầu.

Tôi nấp sau cánh cửa, thở dốc.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy trong tay người phụ nữ là một con dao sắc nhọn.

Tôi chỉ là một phóng viên bình thường, còn bà ngoại tôi đã tám mươi tuổi rồi.

Chúng tôi căn bản không thể nào đánh lại người phụ nữ khỏe mạnh đó.

Và điện thoại của tôi, lại đang ở ngay trước mặt cô ta.

Cửa phòng bên cạnh mở ra.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng của bà tôi.

Trong bóng tối, thị lực của bà không tốt lắm.

Rõ ràng, bà đã nhìn thấy người phụ nữ đó.

Nhưng bà lại tưởng đó là tôi.

"Tiểu Dữu, sao con lại đi giày đi bên ngoài vào lúc nửa đêm vậy? Con vừa tan làm về à?"

Tôi nghe thấy tiếng bà nói.

Trong lòng tôi gào thét: "Bà ơi, đó không phải là con!"

"Đừng lại gần cô ta!"

"Bà ơi, mau quay lại phòng đi!"

Người phụ nữ kia cử động.

Dù tôi không nhìn thấy, nhưng tôi nghe được tiếng bước chân.

Cuối cùng bà tôi cũng nhận ra người đó không phải là tôi.

"Cô là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?"

Dù bà tôi bị lẫn, nhưng không phải lúc nào bệnh cũng tái phát.

Có lúc bà rất tỉnh táo.

Vào khoảnh khắc này, bà tôi rõ ràng rất tỉnh táo.

Tôi lo lắng đến mức siết chặt nắm tay.

Bà tôi đang trong tình thế rất nguy hiểm.

Người phụ nữ đó đang cầm dao.

Tôi phải ra ngoài ngay lập tức để cứu bà.

Nhưng đồng thời, tôi nhận ra mình nhát gan đến mức không thể nhấc nổi chân.

Nỗi sợ hãi lớn tới nỗi khiến tôi chỉ biết co rúm núp sau cánh cửa.