Hành Trình Trở Thành Ảnh Đế Của Chàng Béo Trăm Cân

Chương 3: Con muốn giảm cân

Liệt kê xong một loạt vấn đề, Lục Nhung cảm thấy khóe miệng mình giật giật, phát hiện ra lối sống của chủ cũ không bỏ sót một cái hố nào mà không rơi vào.

Khi mới đến, cậu còn nhìn vào gương và cảm thán về hình thể của mình. Nhưng giờ đây... cơ thể này rõ ràng là có thể giảm cân một cách dễ dàng. Thật đáng ngạc nhiên khi với thói quen sinh hoạt thế này mà chưa đạt đến 150kg. (300 cân)

Sau khi lên kế hoạch cho mục tiêu đầu tiên, Lục Nhung bắt đầu lên kế hoạch cho việc học. Dù biết rằng nhiều ngôi sao giải trí chẳng có thành tích học tập nổi bật, đặc biệt là trong thời đại giải trí này, các thần tượng thường bắt đầu làm thực tập sinh từ năm 14 tuổi để chuẩn bị ra mắt. Những ngôi sao lớn nhất trong ngành cũng thường xuất thân từ tuổi thơ nổi tiếng, được công chúng nhìn thấy từ nhỏ.

Trong bối cảnh này, ít ai có thời gian dư dả để theo đuổi học hành một cách nghiêm túc. Dĩ nhiên, còn một con đường khác, đó là đi học lớp đào tạo chính quy, nghĩa là thi vào các trường đại học chuyên về biểu diễn.

Hiện tại, Lục Nhung đang học lớp 11, thành tích học tập không tệ, nhưng cũng chẳng quá nổi bật, chỉ ở mức khá giỏi. Nếu không phải vì ngoại hình quá nổi bật thì cậu cũng là một học sinh bình thường chẳng ai chú ý.

Trong trường, quan hệ xã hội của cậu rất đơn giản. Bà mẹ của Lục Nhung đã bỏ tiền để cậu vào lớp luyện thi, nơi các học sinh đều bận rộn học tập và khá văn minh, không ai rảnh để bắt nạt ai.

Cậu thuộc kiểu người có thể nói chuyện với bất kỳ ai trong lớp, mối quan hệ bề ngoài khá hòa nhã. Dù có bị bàn tán sau lưng, thì những lời đó cũng không đến được tai cậu.

Hình tượng một cậu học sinh bình thường, thích ăn ngon và sống an nhàn hiện lên một cách rõ ràng. Lục Nhung dừng bút trong khi tóm tắt tiến trình học tập của chủ cũ, đột nhiên cảm thấy có chút ganh tị. Tại sao nhỉ?

Suy nghĩ một lúc, Lục Nhung lắc đầu. Dù biết nằm dài hưởng thụ thì rất thoải mái, nhưng cậu không thể nào chấp nhận sống như vậy mãi mãi. Bản thân cậu luôn bị thôi thúc bởi những đam mê và sự tò mò, không thể để cuộc đời mình trôi qua một cách vô nghĩa.

Trong kiếp sống đầu tiên, nhờ sự dẫn dắt của cha, cậu quen với việc theo đuổi những điều mới mẻ, luôn thích khám phá những lĩnh vực chưa từng biết đến và trải nghiệm sự phấn khích khi đối mặt với thách thức.

Suy nghĩ thoáng qua như gió thoảng, Lục Nhung nhanh chóng xác định mục tiêu thứ hai của mình và khoanh tròn tên các trường đại học có khoa diễn xuất như Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, Học viện Truyền thông Trung Quốc, và Học viện Nghệ thuật Sân khấu Trung ương.

Cậu biết cha mẹ nguyên chủ phản đối giấc mơ làm diễn viên của cậu ấy, nguyên nhân chính là vì ngoại hình không phù hợp và họ nghĩ đó chỉ là mơ mộng nhất thời.

Gia đình Lục Nhung không có bất cứ quan hệ nào trong ngành giải trí, không thể hỗ trợ cậu được gì. Bố mẹ cậu vốn chỉ mong con mình sống an ổn, thừa hưởng tài sản và nhận cổ tức là đủ, không cần thiết phải theo đuổi một giấc mơ phù phiếm.

Sau khi xem lại ký ức của chủ cũ, Lục Nhung hiểu rằng giấc mơ làm diễn viên của cậu ấy không phải là nhất thời. Thậm chí, chính vì ước mơ này mà cậu ấy mới có ý định giảm cân, điều mà trước giờ chưa từng có.

Chỉ đáng tiếc, mọi thứ vẫn còn dang dở…

Muốn cha mẹ thay đổi suy nghĩ, cậu phải chứng minh quyết tâm của mình bằng cách giảm cân và thi vào trường đào tạo diễn viên.

Trong kiếp thứ hai, Lục Nhung đã đạt đến đỉnh cao trong giới thần tượng, nên với lĩnh vực diễn xuất, cậu cũng đã có hiểu biết và quan điểm riêng. Ý nghĩ được học hỏi những điều mới mẻ làm ngọn lửa trong lòng Lục Nhung lại bùng lên.

Lục Nhung từng dùng cả đời để chứng minh rằng đứng trên đỉnh cao của một lĩnh vực quá lâu thật sự khiến người ta thấy cô đơn và lạnh lẽo.

Vì thế, một khi đã quyết định chọn con đường chuyên nghiệp, Lục Nhung liền tìm hiểu về quy trình thi nghệ thuật và điểm chuẩn của các ngành liên quan ở địa phương. Cậu mở chiếc máy tính cũ đã lâu không dùng, bắt đầu tra cứu thông tin về kỳ thi nghệ thuật ở Trung Quốc và điểm chuẩn năm ngoái.

Nhìn vào đề thi tuyển sinh của các trường năm trước, Lục Nhung thấy các phần kiểm tra bao gồm đọc thơ văn, hát một đoạn nhạc tự chọn, trình diễn hình thể, và diễn xuất ngẫu hứng theo đề tài.

Đôi mắt cậu thoáng sáng lên khi dừng lại ở phần thi hình thể.

Đúng là phải giảm cân gấp.

Kiểm tra thêm quy định của một số trường có ý định theo học, cậu cảm thấy khá tự tin nếu mình giảm cân thành công. Dù sao cậu cũng từng là một thần tượng nổi tiếng. Mặc dù chưa hiểu vì sao thi biểu diễn mà phải kiểm tra giọng hát, nhưng nhớ đến việc trợ lý hướng dẫn viên du lịch của mình ở kiếp trước từng phàn nàn rằng thi hướng dẫn viên cũng phải có tiết mục biểu diễn, cậu bỗng cảm thấy mọi chuyện rất hợp lý.

Thành phố nơi Lục Nhung sinh sống nằm ở vùng duyên hải phía đông nam, thuộc tỉnh Giang Hải – một tỉnh nổi tiếng về giáo dục. Ngay cả điểm chuẩn nghệ thuật, vốn được coi là con đường tắt, cũng không hề thấp.

Năm ngoái, điểm chuẩn của ngành điện ảnh đã đạt 502 điểm, còn ngành mỹ thuật thậm chí còn cao hơn.

Sau khi liệt kê rõ ràng mục tiêu điểm số và kế hoạch học tập, cùng với quá trình giảm cân, Lục Nhung cảm thấy mọi thứ trở nên thông suốt. Đặt bút xuống cũng là lúc tiếng gọi của mẹ vọng từ tầng dưới lên.

Cánh cửa phòng mở ra, mùi thơm của món ăn đậm đà xông vào mũi, bao trùm cả căn phòng, khiến quyết tâm giảm cân của cậu trở nên lung lay. Bụng của Lục Nhung khẽ réo lên khi nhìn thấy mâm thức ăn. Một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu, liên tục thuyết phục cậu:

“Ăn đi, ăn no rồi mới có sức mà giảm cân!”

Lục Nhung lắc đầu, chưa chuẩn bị gì hết, cậu cũng quyết định bắt đầu từ ngày mai.

Xuống đến phòng ăn, Lục Nhung ngạc nhiên khi thấy mẹ mình vui vẻ vẫy tay. Trên chiếc bàn dài 5 mét, có đến bảy, tám món ăn ngon lành bày biện như một bữa tiệc, vô cùng thịnh soạn.

“Mẹ… bố có về ăn không?” Lục Nhung ngập ngừng hỏi.

“Không, bố con đang bận.” Dứt lời, mẹ cậu kéo tay con trai ngồi xuống trước món gà kho Coca: “Nửa ngày rồi chưa ăn gì, con chắc đói rồi đúng không? Ăn nhiều chút kẻo đói nhé…”

Nhìn bàn thức ăn trước mặt, Lục Nhung ngơ ngác. Cậu cứ nghĩ là bố về, hoặc ít nhất là bà Lưu giúp việc sẽ cùng ăn, nhưng không ngờ tất cả những món này đều chuẩn bị cho mình.

“Con muốn giảm cân…” Lục Nhung do dự nói.

“Được, được, con muốn giảm cân là tốt rồi! Mẹ tự hào về con.” Bà mẹ trả lời như thể đang dỗ trẻ con.

Từ bé đến giờ, Lục Nhung đã nói câu này không biết bao nhiêu lần, và lần nào cũng kết thúc bằng việc cậu rút lui trước một bát cơm.

Chính vì vậy, bố mẹ cậu đã từ bỏ hy vọng từ lâu. Gần đây, bố cậu còn tính đưa Lục Nhung vào một trung tâm giảm cân. Nhưng bà mẹ lại kiên quyết phản đối, khiến hai người vì chuyện này mà cãi nhau, thậm chí giận nhau cả tuần.

Thực ra, mẹ cậu nghĩ rằng trong giai đoạn quan trọng như cấp 3, việc giảm cân quá mức sẽ làm lãng phí thời gian và công sức. Đợi đến đại học, khi con trai có ý muốn yêu đương, nó tự khắc sẽ chú ý đến ngoại hình của mình.