Xuyên Thành Tâm Ma Của Nam Chính, Phá Thế Nào Đây?

Chương 26: Học lén

Làm tâm ma hình như không thể quá lương thiện?

Nhưng hắn tuyệt đối không thể nhìn ra mục đích thực sự của nàng, nếu hắn biết được, nàng sẽ không thể học được gì nữa, nàng đâu phải tâm ma thật, đến nơi đất khách quê người, chỉ có thể dựa vào hắn để học hỏi.

“Ngươi muốn ám toán bổn quân.”

Đúng lúc Chiêu Chiêu đang lo lắng, Kinh Trầm Ngọc nói ra suy đoán của mình.

“Nói là so chiêu với bổn quân, nhưng thực chất là muốn nhân cơ hội đánh bại bổn quân lần nữa.”

Với loại người như Kinh Trầm Ngọc, nếu thật sự có tâm ma thì không nên là vấn đề nam nữ, mà là thất bại —— chính hắn cũng nghĩ như vậy.

Cho nên hắn cảm thấy mục đích của nàng là như thế.

Chiêu Chiêu lập tức ôm ngực, làm ra vẻ bị nhìn thấu, khoa trương nói: “Quả nhiên không gì có thể qua được pháp nhãn của tiên quân!”

Kinh Trầm Ngọc: “…”

“Nhưng tiên quân yên tâm đi, thần hồn của ngươi đã ổn định, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy nữa, ta làm gì thì đều là muốn khiêu chiến với ngươi, là một cách để tiến bộ, tiên quân nhất định sẽ dốc hết sức mình, tuyệt đối sẽ không từ chối, đúng không?”

Trước tiên phải dựng sân khấu cho tốt, sau đó chờ Kinh Trầm Ngọc phối hợp diễn xuất, Chiêu Chiêu mở to mắt hạnh, mong đợi nhìn hắn chằm chằm.

Kinh Trầm Ngọc cầm kiếm đi tới, hoàn toàn không chào hỏi, xem ra đã chấp nhận cách nói này.

Chiêu Chiêu: Ta có một câu Trung Quốc rất hay không biết ngươi có muốn nghe không, hành động đột ngột như vậy, lỡ đâu gϊếŧ nhầm ta thì ngươi lấy gì để luyện hoá nữa?

Chiêu Chiêu cũng chỉ hoảng hốt trong nháy mắt, rất nhanh sau đó đã tiến vào trạng thái, cầm lấy thanh kiếm mà Kinh Trầm Ngọc đưa, bắt đầu so chiêu với hắn.

Ở phương diện này, lúc bọn họ nghiêm túc so chiêu với nhau, quả thật là kỳ phùng địch thủ.

Chiêu Chiêu kém hơn một chút, dù sao cũng là sinh vật xâm nhập từ bên ngoài, không có chút kinh nghiệm nào, hoàn toàn dựa vào bản năng của tâm ma, cần phải nhanh chóng tiến bộ trong lúc giao đấu với hắn.

Ngoài ra, nàng còn phải chú ý đến chiêu thức của hắn, hoàn thành nhiệm vụ của mình —— học tập thật giỏi, mỗi ngày đều phải tiến bộ.

Có thể giao đấu và học hỏi với Kiếm Quân Kinh Trầm Ngọc chẳng khác nào ông trời rượt đuổi đút cơm cho nàng ăn, sau này ra ngoài sẽ không còn cơ hội này nữa, nàng phải quý trọng thật tốt.



Bên ngoài Linh phủ, tuy Hoa Khuynh đã quyết định không quấy rầy Kinh Trầm Ngọc nữa, nhưng nghĩ đến chuyện liên quan đến Dạ Nguyệt Miên, trong lòng vẫn không yên, trước khi mọi người đến, hắn vẫn muốn truyền âm nói chuyện với Kinh Trầm Ngọc vài câu.

Hắn đến Thái Tố cung, Kinh Trầm Ngọc đang bế quan, chính điện Thái Tố cung không có ai, Hoa Khuynh là tông chủ, tu vi cũng không thấp, muốn vào cũng không phải chuyện khó.

Hắn truyền âm cho Kinh Trầm Ngọc ở chính điện, không có hồi âm, lại vòng qua thiên điện truyền âm, vẫn không có hồi âm.

Hắn lại vòng qua thư phòng, vẫn không có hồi âm.

Thở dài, Hoa Khuynh quyết định đi tìm người, lúc đi ngang qua, liếc mắt nhìn thấy ngọc giản trên bàn, trên đó hình như có hai chữ “Tâm ma”.

Tâm ma?

Đột nhiên nhớ đến phản ứng bất thường của Kiếm Quân, chẳng lẽ hắn thật sự có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma?

Bây giờ lại đột nhiên bế quan, có lẽ là có liên quan đến chuyện này?

Hoa Khuynh suy nghĩ một lát, bước tới cầm ngọc giản lên xem xét, trên đó quả nhiên là phương pháp đối phó với tâm ma.

Chẳng lẽ tâm ma kiếp đến muộn của Kiếm Quân rốt cuộc cũng đến rồi sao?

Vào lúc kết giới Trấn Ma Uyên nới lỏng mà độ tâm ma kiếp, thật sự không phải là thời điểm tốt.

Hoa Khuynh lo lắng buông ngọc giản ra, ngọc giản vì hắn đặt xuống quá vội vàng mà rơi xuống lớp ngọc giản khác bên dưới.



Trong Linh phủ không phân biệt ngày đêm, khi Kinh Trầm Ngọc dừng tay thì bên ngoài đã là đêm khuya.

Chiêu Chiêu mệt mỏi nằm vật ra đất thở hổn hển không nhúc nhích, còn thanh kiếm mỏng yên tĩnh nằm bên cạnh.

Thanh kiếm này tên là Kinh Hàn, là thanh kiếm hắn dùng khi mới nhập đạo, từ khi hắn đến Trúc Cơ kỳ, có bản mạng kiếm thì nó cũng bắt đầu được phủi bụi.

Hôm nay lấy ra cho Chiêu Chiêu dùng tạm, Kinh Hàn kiếm chưa từng phản kháng nàng, người ngoài cuộc cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ.

Bất ngờ là nó lại khuất phục một con ma, không bất ngờ là vì đây là tâm ma của hắn.

Kinh Trầm Ngọc không để ý đến việc Chiêu Chiêu đã kiệt sức, mặc kệ mục đích của nàng là gì, dù sao thì mục đích của hắn cũng đã đạt được.

Hắn nhấc chân định rời đi, lúc đi ngang qua người Chiêu Chiêu lại bị nàng nắm lấy vạt áo.

Chiêu Chiêu đầy đầu mồ hôi, tóc tai ướt đẫm dính trên mặt, nàng thở hổn hển nhìn Kinh Trầm Ngọc, hắn cúi đầu nhìn xuống, từ góc độ này khó tránh khỏi nhìn thấy y phục xộc xệch vì đánh nhau của nàng.

Đặc biệt là phần cổ áo, lộ ra một mảng da trắng nõn, chỉ cần thấp xuống một chút nữa là lộ hết.