Xuyên Thành Tâm Ma Của Nam Chính, Phá Thế Nào Đây?

Chương 7: Trả thù

Kiếm Quân Trầm Ngọc, người luôn được Cửu Hoa Kiếm Tông nghe tiếng đã sợ vỡ mật, sùng bái kính nể, bị Chiêu Chiêu dùng thuật trói tiên trói lại.

Những sợi xích màu lam bạc trói buộc thân hình cao gầy của Kiếm Quân, hắn cau mày, nhìn chằm chằm Chiêu Chiêu.

Còn Chiêu Chiêu bị hất văng rất xa mới dừng lại, nàng ôm ngực phun ra một ngụm máu lớn, vấy bẩn cả khóe miệng và y phục, tóc tai rối bời dính trên mặt.

Nàng lau miệng, nhìn máu đen trên tay, thù mới hận cũ dồn nén.

Ngược nữ chính của nàng thì thôi đi, bây giờ còn đến lượt nàng bị ngược, nhịn nữa thì không phải là người.

“Rơi vào tay ta, coi như ngươi xui xẻo.”

Chiêu Chiêu run rẩy đứng dậy, một tay che ngực, từng bước đi về phía trước.

Kinh Trầm Ngọc bị thuật trói tiên trói chặt không thể nhúc nhích, nhưng trông hắn vẫn rất bình tĩnh.

Hắn không thèm nhìn Chiêu Chiêu, ánh mắt dừng trên những sợi xích màu lam, không biết đang suy nghĩ điều gì, có lẽ là đang nghĩ cách thoát ra?

Trong linh phủ, cảnh giới của bọn họ ngang nhau, hắn muốn thoát ra cũng không hề dễ dàng, đó chính là lý do nàng có thể thành công.

Nói cách khác, hiện tại Chiêu Chiêu muốn làm gì thì làm.

Ngực nàng đau dữ dội, trong miệng toàn mùi máu tanh, lúc trước hắn đánh nàng cũng chưa thực sự khiến nàng bị thương, lần này là bị thương thật, tâm trạng nàng lập tức thay đổi.

Sải bước đến gần, Chiêu Chiêu giáng cho hắn một cái tát thật mạnh.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám đối xử với Kinh Trầm Ngọc như vậy, ngay cả phụ thân hắn cũng không ngoại lệ.

Chiêu Chiêu nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Kinh Trầm Ngọc, khóe miệng dính máu nở nụ cười rực rỡ.

Nàng vốn là một cô nương xinh đẹp, tóc đen dài óng ả như thác nước đổ xuống vai, đôi mắt trong veo như lưu ly, sống mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sắc bén, lúc sợ hãi, đôi mắt hạnh lại toát lên vẻ mong manh yếu đuối.

Giờ phút này bị thương, máu nhuộm đỏ môi càng khiến nàng thêm diễm lệ, vừa toát lên vẻ đẹp kiều diễm, vừa mang theo vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

Thật sự là mỹ cường thảm điển hình.

Kinh Trầm Ngọc không có hứng thú thưởng thức sắc đẹp của người khác, nhưng hắn nhớ rất rõ những lời lẽ vô liêm sỉ của Chiêu Chiêu.

Bây giờ nàng còn vô liêm sỉ hơn trước.

Đánh hắn một cái tát xong, nàng còn không quên chế giễu: “Bây giờ chắc tiên quân muốn nói, ‘ngay cả phụ thân ta cũng chưa từng đánh ta’ đúng không?”

Kinh Trầm Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, muốn nói gì đó, nhưng bị ngón tay dính máu của nàng bịt miệng.

Hai mắt hắn mở to, nghiêng đầu né tránh, mím chặt môi không cho máu của nàng dính vào.

“Ngươi muốn nói như vậy sao, ta cũng muốn nói như vậy.”

Ai mà không có một tuổi thơ êm đềm? Ai lớn lên mà chưa từng bị đánh? Bây giờ nàng chỉ đánh một cái tát, xem như huề nhau đi.

“Ngươi cũng đừng quá tức giận.”

Nàng đột nhiên dịu giọng, như thể đang muốn nhượng bộ.

Kinh Trầm Ngọc liếc xéo nàng, lại thấy nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, hung dữ nói: “Chuyện khiến ngươi khó chịu hơn còn ở phía sau, tỉnh táo lại đi, đồ ngu ngốc!”

Chiêu Chiêu ngưng tụ linh lực ở tay phải, loại chuyện này nàng đã quen tay hay việc, hiện tại có thể khống chế rất tự nhiên.

Nàng dựa vào linh lực đẩy Kinh Trầm Ngọc ngã xuống sông băng cách đó trăm mét, sông băng chỉ còn lại một nửa là do hắn tự mình phá hủy lúc tìm nàng.

Hắn bị nàng đẩy ngã xuống, tuyết trắng bắn tung tóe, nàng bóp cổ khiến hắn khó thở, ho khan vài tiếng, giọng khàn đặc.

“Gϊếŧ ngươi.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi uy hϊếp.

“Ta muốn gϊếŧ ngươi.”

Ngay cả “bổn quân” cũng lười xưng, Kinh Trầm Ngọc nhìn chằm chằm Chiêu Chiêu, thần hồn đau đớn vô cùng, đôi mắt phượng đỏ bừng, gằn từng chữ: “Ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi.”

Chiêu Chiêu hoàn toàn không để tâm, thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi đang nằm trong tay ta, loại lời này đợi đến lúc ngươi thoát ra rồi hãy nói. Nếu ta là tâm ma của ngươi, vậy bây giờ ta sẽ làm một số chuyện mà tâm ma nên làm.”

Nàng liếc nhìn thanh kiếm Bàn Nhược đang ong ong rung động trong hư không phía sau nàng vẫn luôn chờ chực có thể đâm tới bất cứ lúc nào.

Thần hồn đã bị tổn thương đến mức này nhưng hắn vẫn có thể dựa vào kiếm ý để điều khiển Bàn Nhược kiếm, đủ để thấy tu vi của hắn rất cao.

Chiêu Chiêu thu hồi ánh mắt, trong tay xuất hiện một cây băng châm nhỏ, mỉm cười nói: “Pháp thuật thật dễ sử dụng, muốn gì được nấy, khó trách ai cũng muốn thành tiên.”

Ánh mắt nàng chuyển sang vị tiên quân đang bị bóp cổ, ngửa đầu dựa vào lớp băng, một người lý trí và tàn nhẫn như hắn lúc này đang nhíu mày bất lực nhìn nàng chằm chằm, lại có một sức hút khó tả.

Không biết giải thích thế nào, chỉ là nàng có loại cảm giác…hắn càng hộc máu, càng đau đớn, nàng càng hưng phấn.

Ác ý dâng lên trong lòng, trước đây Chiêu Chiêu chưa từng như vậy, toàn thân nàng nổi da gà, máu huyết sôi trào đến mức nàng không thể không nhận ra, có lẽ nàng thật sự đã biến thành ma.

Chưa xong.

Nhưng cũng sắp xong rồi.

Cầm băng châm trong tay, Chiêu Chiêu nhắm vào ấn đường của Kinh Trầm Ngọc, hung hăng đâm xuống nốt chu sa kia.