Chiêu Chiêu nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Không gϊếŧ được ngươi thì không thể sỉ nhục ngươi sao?
Ngươi đã sỉ nhục nữ chính của ta như thế nào, hôm nay ta sẽ sỉ nhục lại ngươi như thế đó!
“Ngươi có phải cảm thấy ngoại trừ gϊếŧ ngươi, ta không còn cách nào khác để tra tấn ngươi?” Chiêu Chiêu ghé sát vào sau lưng hắn, nói nhỏ một cách cực kỳ mờ ám, “Nếu ta là tâm ma của ngươi, ở trong linh phủ của ngươi, tu vi ngang bằng với ngươi, ngươi muốn gϊếŧ ta cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa ngươi chủ quan khinh địch, rơi vào tay ta, đối với một ngườimuốn gϊếŧ ta diệt ta, ta đương nhiên sẽ không ‘ngại nương tay’.”
Kinh Trầm Ngọc rốt cuộc cũng có chút phản ứng, hắn căn bản không sợ, cho dù bị Chiêu Chiêu ấn huyệt mệnh môn cũng vẫn thản nhiên như không, hắn nắm chặt Bàn Nhược kiếm trong tay, nhân lúc Chiêu Chiêu đang chuyên tâm nói chuyện với hắn mà âm thầm đo góc độ rút kiếm.
Hắn muốn tìm một cơ hội có thể gϊếŧ nàng trong nháy mắt.
“Ngươi muốn làm gì?”
Môi mỏng của hắn khẽ mở, lạnh lùng xa cách nói chuyện với nàng.
Chiêu Chiêu lại đến gần hơn một chút, gần như treo cả người lên người hắn, hắn thật sự quá cao, nàng muốn vòng qua cổ hắn, ấn huyệt mệnh môn của hắn, hoặc là phải nhón chân lên, hoặc là phải bay lên, hoặc là phải treo lên người hắn.
Bây giờ nàng đang ở trạng thái thứ ba.
Bởi vì khoảng cách quá gần, cơ thể hai người không tránh khỏi phải tiếp xúc, ngực Chiêu Chiêu dán vào lưng hắn, Trầm Ngọc tiên quân mặc một bộ đạo bào đoan trang ước chừng bảy lớp vẫn không ngăn được độ ấm trên người Chiêu Chiêu và độ mềm mại đặc thù của cơ thể.
Nàng mặc quá ít, cứ như vậy dán vào lưng hắn, hắn thì lạnh, nàng thì nóng, băng hỏa giao hòa như vậy, chưa bao giờ thân mật đến thế, Kinh Trầm Ngọc siết chặt kiếm trong tay, kiên nhẫn chờ đợi, không chút do dự, trực tiếp ra tay.
Chiêu Chiêu cũng ra tay vào lúc này.
Bàn Nhược kiếm nhanh chóng bay về phía đỉnh đầu nàng, tên nhóc này, đây sự muốn bổ đầu nàng ra à.
Chiêu Chiêu cũng không rảnh rỗi, lại lần nữa ấn vào huyệt mệnh môn của hắn, nàng biết rõ hắn có thể né tránh, cũng không định thật sự làm gì hắn, dù sao ký chủ không còn thì nàng cũng không còn.
Nàng muốn dời đi lực chú ý của hắn, khiến hắn vì né tránh mà đâm Bàn Nhược kiếm không chính xác, sau đó ——
Nàng tập trung tinh thần, dồn hết một ý niệm, tiềm lực của con người vào thời khắc sinh tử vô cùng lớn, nàng thật sự ngưng tụ được linh lực sát ý rất giống với Kinh Trầm Ngọc, một giây kinh ngạc qua đi, nàng liền hoàn thành việc mình nên làm.
Bàn Nhược kiếm trên không trung đột nhiên lay động, mũi kiếm như nàng dự liệu mất đi chính xác, cũng né tránh động tác công kích huyệt mệnh môn của nàng, lại bị một tay kia của nàng…
Cởi sạch áo trên người.
Đạo bào màu trắng như tuyết rát nát, hòa vào gió tuyết bay lả tả.
Chiêu Chiêu lập tức hóa thành làn khói đen biến mất, nhưng điều này không thể ngăn cản nàng nhìn rõ ràng phần thân trên của hắn.
Kinh Trầm Ngọc một mình đứng trong gió tuyết, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng đến đáng sợ.
Hắn siết chặt nắm đấm, Bàn Nhược kiếm trở lại tay hắn, nhắm mắt không nhìn những mảnh vải đang rơi xuống, môi mỏng khẽ mấp máy, sau một lúc lâu mới thốt ra bốn chữ.
“… … Quả nhiên là ma.”
Nếu không phải là yêu ma, sao có thể làm ra chuyện táo bạo như vậy.
Nếu không phải là yêu ma… …
Xa xa truyền đến một tràng cười giòn tan, tràn đầy ý vị khoái trá.
Chiêu Chiêu không biết trốn ở đâu, nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Ôi chao, đạo bào của tiên quân mặc nhiều lớp như vậy, xé ra thật phiền phức, nhưng mà rất đáng giá.”
Nàng như đang hồi tưởng lại, đưa ra đánh giá: “Ta thật sự có diễm phúc, à không đúng, là có nhãn phúc.”
Bàn Nhược kiếm vang lên ầm ầm, sát khí ngút trời, tâm ma không sợ chết kia vẫn tiếp tục nói ——
“Tiên quân ngày thường nên mặc ít đi một chút, thân hình đẹp như vậy, mặc nhiều lớp thật lãng phí. Nhưng mà, mặc càng nhiều thì tiên quân càng có vẻ cấm dục, càng khiến người ta động lòng.” Chiêu Chiêu cười càng vui vẻ hơn, “Tiên quân cũng nghĩ như vậy sao? Tiên quân thật hiểu lòng người.”
Lời lẽ ô uế đổi trắng thay đen, nói Kinh Trầm Ngọc như thể cố ý câu dẫn người khác, điều này khiến Trầm Ngọc tiên quân, người chưa từng bị ai dám mạo phạm, phải chịu sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ nghiêm trọng.
Hắn mở mắt nhìn về phía trước, nhưng không có lửa giận ngút trời hay sự bối rối trong tưởng tượng của Chiêu Chiêu.
Hắn rất bình tĩnh mặc lại đạo bào, bàn tay trắng nõn thon dài dưới ống tay áo rộng khẽ nâng lên, sông băng đan xen trước mặt từng tấc sụp đổ, tiếng gầm rú và bụi tuyết không ngừng vang lên, cứ tiếp tục như vậy cho dù Chiêu Chiêu có trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát được.
Đây là linh phủ của Kinh Trầm Ngọc, hắn bất chấp nguy hiểm tổn hại thần hồn để huỷ diệt nó khiến Chiêu Chiêu sợ hãi lập tức bỏ chạy về phía sau, nhưng vẫn hơi muộn.
Mái tóc dài bị người ta túm chặt, thân thể bị kéo về phía nam nhân tràn ngập hàn khí, rất nhanh, đôi mắt cũng bị người ta che lại, bên tai là câu trả lời của hắn cho lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nàng.
“Ngươi thấy.” Giọng điệu hắn rất chắc chắn.
“Thấy bao nhiêu?” Hắn hỏi.
“Thấy, thấy cái gì?”
Câu hỏi vừa rồi, áp lực nặng nề, tràn đầy sát ý, cùng với yêu cầu giống hệt nhau, lửa nóng lan tràn, nguy hiểm và ám muội.