[Phá Án-TN70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói

Chương 25

Ngay lúc đó, Cố A Phúc dời mắt đi: "Để tôi đưa cô đi."

"Không cần đâu, tôi tự đi được."

"Cứ để tôi đưa cô đi."

Cố A Phúc như thể không nghe thấy lời cô nói, cứ thế đi ra khỏi cửa trước.

Lúc này trong ngõ nhỏ không một bóng người, chỉ có những bộ quần áo phơi trên cao đang nhẹ nhàng đung đưa.

Thế nhưng không hiểu sao Hàng Du Ninh lại có cảm giác trong bóng tối có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Cái mông con đàn bà đó, một tay tao cũng không ôm hết!"

Đúng lúc này phía trước đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, Cố A Phúc căng thẳng toàn thân.

Là đám côn đồ vừa nãy.

Bọn chúng khoác vai nhau vừa đi vừa buông lời tục tĩu, cười nói hô hố.

Hàng Du Ninh đứng im tại chỗ, cô không thể tin được Hứa Dã cũng ở trong số đó.

Bọn chúng cũng nhìn thấy Hàng Du Ninh, một tên trong số đó cười nói: "Ồ, đây chẳng phải cô em vừa nãy sao?"

"Hóa ra là đến tìm Cố A Phúc à!"

"Này Cố A Phúc, con nhỏ của mày dám nhìn chim của anh em tao, mày tính đền thế nào đây?"

Cố A Phúc nhìn Hứa Dã, không nói gì.

Hàng Du Ninh cũng nhìn Hứa Dã, dáng vẻ của Hứa Dã lúc này khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.

Anh mặc một chiếc áo khoác bò rách rưới, tỏ ra như thể không quen biết cô, nở nụ cười lười biếng mặc cho đám đàn ông kia chửi bới. Thỉnh thoảng không kiên nhẫn, anh sẽ nheo mắt lại.

Cố A Phúc thu hồi ánh mắt, nói với cô: "Chúng ta đi thôi."

Con ngõ rất hẹp, khi lướt qua nhau, đột nhiên một tên trong số đó đưa tay ra định sờ mông Hàng Du Ninh.

Hàng Du Ninh khó tin né tránh, gã kia trở tay không kịp, sờ vào người Cố A Phúc, điều này càng khiến đám người kia cười lớn một cách thô tục.

Bọn chúng đã đi rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười.

Cố A Phúc đưa cô đến đầu ngõ mới nói: "Sau này đừng đến đây nữa, chỗ này loạn lắm."

"Cảm ơn anh."

Đầu óc Hàng Du Ninh choáng váng, tất cả những điều này làm cô cảm thấy kỳ quái và kinh hoàng.

Tại sao Cố A Phúc lại ăn trộm váy của Hàng Nhã Phỉ?

Tại sao Hứa Dã lại đi cùng với đám côn đồ này?

Tại sao anh lại giả vờ như không quen biết cô?

Cô cúi đầu không biết đã đi bao lâu, đến khi ngẩng lên mới phát hiện mình đã đến chợ rau.

Trời nắng chang chang, người đi lại tấp nập, tiếng rao hàng của những người bán rau và tiếng các bác trai bác gái lựa chọn hàng hóa, đây chính là thế giới quen thuộc nhất của cô.

Mắt Hàng Du Ninh cay cay, chỉ muốn òa khóc.

Tâm trạng vui vẻ khi ra ngoài, lúc này đã biến thành một cảm giác khó chịu và buồn nôn không thể nói nên lời.

Nhưng việc đã định trước vẫn phải làm cho xong.

Cô ngồi trên bậc thềm ở bến đò một lúc rồi mới đến nhà dì Lục.

Nhà dì Lục cách Tưởng Gia Lý không xa, cách cục cũng gần giống nhau, đầu ngõ có nhiều cụ già vừa nhặt rau vừa trò chuyện, con trai dì Lục cũng có mặt, còn đeo cặp sách, xem ra là vừa tan học đã chạy về nhà nấu cơm.

Hàng Du Ninh cẩn thận chào hỏi: "Chào em."

"Chị!"

Cậu ta nhận ra Hàng Du Ninh, đứng dậy chào: "Sao chị lại tới đây? Em định hôm nay đến cảm ơn chị."

Hàng Du Ninh ngượng ngùng cắn môi, đưa gói đường đỏ và gói đường trắng cho cậu ta: "Chị đến thăm dì, cái này cho dì uống, tẩm bổ một chút."

Thời đó mua đường phải có tem phiếu, đường đỏ và đường trắng là những món quà rất quý giá.