Độc Sủng Tiểu Phu Lang Là Ngư Dân

Chương 3: Sống lại

Không bảo vệ được tính mạng tiểu đệ, không giữ được con thuyền phụ mẫu để lại, khiến bản thân sống thành một trò cười.

Cú đấm này không chút nương tay, Chung Minh đấm đến nỗi hoa cả mắt.

Nhưng khi cơn choáng qua đi, mọi thứ trước mắt vẫn còn nguyên, giấc mơ chưa tan.

...

Như thể thời gian quay ngược lại, hắn trở về thuở thiếu niên.

Dù không kịp gặp lại cha mẹ, nhưng tiểu đệ vẫn còn đây!

Chung Minh không dám tin, suy nghĩ rối tung trong đầu như đang nấu một nồi cháo, sôi ùng ục.

Hắn đứng đó ngơ ngác, không nghe thấy Chung Hàm gọi mình.

Tội nghiệp cho đệ đệ, cố gắng mãi không được, cuối cùng miệng cong lên: "oà" một tiếng khóc nức nở.

...

Chỉ một lát sau.

Chung Xuân Hà, nhị cô của Chung Minh, từ chiếc thuyền bên cạnh nghe thấy tiếng khóc của đệ đệ, vội vã xông vào khoang thuyền, ôm lấy Chung Hàm dỗ dành.

"Được rồi, được rồi, tiểu tử đừng khóc."

Bà ấy nhìn một lượt, thấy trong khoang thuyền giữa ban ngày mà đã trải chiếu ngủ đêm, lập tức nổi giận đùng đùng.

Nhi tử nhà đại ca bà ấy để lại từ nhỏ tính tình không tệ, giống mẫu thân, diện mạo tuấn tú, bơi lội giỏi, lớn lên chắc chắn sẽ là một thiếu niên xuất sắc. Vậy mà càng lớn càng trở thành kẻ lười biếng.

Cả ngày không làm việc đàng hoàng, khi thì lang thang vào thôn, kết giao với đủ loại người, hô hào không muốn làm dân sông nước nữa, thà lên bờ làm tôi tớ cho nhà giàu, thử hỏi xem lời này có phải của người bình thường không?

Hoặc là nằm ngủ giữa ban ngày trên thuyền, bảo đi biển thì kêu ít tiền, bảo đánh cá thì kêu vất vả, khắp vùng Bạch Thủy Úc này, chẳng có nam nhân nào lười biếng như hắn!

Dỗ được Chung Hàm ngừng khóc, Chung Xuân Hà mới bước tới, nhéo tai Chung Minh.

"Con giữa ban ngày ban mặt phát ngốc cái gì? Ngủ quá lâu lú lẫn rồi phải không? Lại làm tiểu tử khóc, con không biết nó yếu, khóc nhiều tổn hại nguyên khí à! Ta sớm muộn cũng bị con làm tức chết!"

Lỗ tai đau rát, Chung Minh cảm giác tai mình như sắp bị xé rời ra, kết hợp với những lời mắng chửi quen thuộc, hắn run lên, nhăn nhó ngẩng đầu nhìn.

Không ngoài dự đoán, người trước mắt là nhị cô hắn đã nhiều năm không gặp, lúc này đang tức giận bừng bừng, trông như muốn đá hắn xuống biển.

Chung Minh giờ muốn không tỉnh táo cũng không được.

Kiếp trước, lần cuối cùng hắn gặp nhị cô là lúc hắn sắp bị áp giải đi biên cương làm lính, bắt đầu con đường lưu đày.

Chỉ cần chịu tốn chút tiền cho lính áp giải, việc người nhà đưa cho phạm nhân ít đồ đạc hay bạc vụn, lính canh thường nhắm mắt làm ngơ.

Dù sao những đồng bạc đó cuối cùng cũng vào túi bọn họ trên quãng đường còn lại.

Chính mắt Chung Minh thấy, nhị cô luôn tiết kiệm của hắn đã dúi cho hai tên lính canh một nắm đồng bạc, đổi lấy cơ hội tiến lại gần để nói chuyện với hắn.