Chương 26
“Ngọc Kinh ca ca, trước đây ngươi đối với bất luận sự tình gì cũng không chấp nhất như vậy, thật ra có đôi khi mơ hồ một chút không có gì là không tốt, nếu ngươi quá chấp nhất một sự việc, tương lai nhất định sẽ rất thống khổ, nhân sinh như mộng huyễn như bọt nước, như sương cũng như điện…”“Tiểu Long, ngươi đang nói cái gì? Ta nghe thế nào cũng không hiểu, ngươi nếu như có thời gian ngâm thơ tác đối, không bằng biến ra chút đồ ăn ngon cho ta không tốt sao? Một cây mía căn bản không thể no bụng được.”
Ta không chú ý tới ẩn ý trong lời nói của Tiểu Long, chỉ xuống mặt đất đầy bã mía nói như vậy.
Tiểu Long xanh đen cả mặt, rất có xu hướng té xỉu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đây không phải là ngâm thơ tác đối, đó là kinh Kim Cương nói, là nói nhân sinh như bọt biển, giống như giọt sương như thiểm điện, chớp mắt đã thành quá khứ, cho nên việc gì cũng phải rộng lòng! Còn nữa, ngươi không nên lúc nào cũng nghĩ ăn như vậy có được không? Ngươi nếu thật đói đến mức đó, vì sao không đi gặp Tô đại ca của ngươi mà cúi đầu nhận sai, vậy khỏi cần đói bụng nữa!”
“Ta đường đường Bích Phệ sao có thể xin cơm ăn? Hơn nữa Tô đại ca hiện tại đang nổi giận, đừng nói cho ta ăn cơm, ta thấy hắn ngay cả ý nghĩ vứt bỏ ta một mình một đường cũng có, ta mới không tự đâm đầu vào ngõ cụt đâu!”
Ta gân cổ cãi một câu, vừa nghĩ tới Tô đại ca thật sự ném ta xuống không để ý, ta liền thấy rất buồn lòng.
“Không có đâu, thật ra Tô đại ca chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút mà thôi, không tin, chỉ cần ngươi đi xin lỗi, hắn sẽ lập tức tha thứ cho ngươi.”
“Mới không phải, Tô đại ca lần này là làm thật, hắn cho tới bây giờ vẫn không hung dữ với ta như vậy…”
Ta gục đầu xuống, rầu rĩ không vui.
Ánh mắt Tiểu Long xoay chuyển, đột nhiên tiến đến bên cạnh ta, vươn tay vỗ lên vai ta, cười hì hì nói: “Đừng ủ rũ như vậy, có muốn đánh cược không, ta cá là Tô đại ca của ngươi thật ra rất quan tâm ngươi, tin hay không?”
“Đánh cược..”
Thấy Tiểu Long nói tự tin như vậy, ta cũng bắt đầu trở nên nửa tin nửa ngờ, có điều ván cược này ta thà rằng mình thua.
“Ngươi có biện pháp nào để có thể biết được tâm tư của Tô đại ca? Ta cảnh cáo ngươi, không được dùng Tham Tâm thuật, không được dùng pháp thuật khống chế Tô đại ca, càng không được làm hắn bị thương!”
Tiểu Long cười ha hả, đứng dậy nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm gì hắn, ta chỉ muốn ngươi làm ‘sư tử cổn tú cầu’[1].”
“Cái gì sư tử cổn… A…”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, ta đã bị Tiểu Long đá một cái vào mông, vì vậy ta quả thật liền như sư tử cổn tú cầu mà theo mép đê lăn lông lốc xuống dưới, sau đó “Ùm” một tiếng rõ to rơi vào trong hồ.
Con hươu thối, hắn đang làm cái gì? Bây giờ đang là buổi tối, có biết là ta sẽ bị cảm lạnh không?
Ta vừa rơi xuống nước, liền nhích người bơi lên, định trồi lên trên mặt nước, nào ngờ tay chân căn bản không nghe sai khiến, vì vậy ta liền giống như quả cân, thẳng tắp chìm xuống đáy hồ, mà còn rất xui xẻo uống mấy ngụm nước hồ lạnh lẽo.
Tiểu Long dám ngang nhiên làm phép với ta, khiến ta không thể nào bơi lên được, đợi ta lên bờ được rồi, không đánh hắn một trận mới là lạ.
Ta duỗi chân, chuẩn bị bơi lên trên, ai biết chợt nghe trên đầu ùm một tiếng, một bóng người cũng nhảy xuống, nhanh chóng bơi về hướng ta vừa mới rơi xuống.
Là Tô đại ca.
Ha ha, rốt cuộc cũng hiểu được cách làm của Tiểu Long, xem ra Tô đại ca vẫn rất để ý ta, vừa thấy ta có chuyện, liền lập tức tới cứu ta.
Ta cố sức vùng vẫy tay chân, để gây chú ý với Tô đại ca, nước hồ thâm ám, Tô đại ca lần tìm bơi đến bên người ta, đợi hắn vừa tới gần, ta lập tức vươn hai tay túm lấy y phục của hắn, chết cũng không buông tay.
Tô đại ca gạt hai tay ta qua một bên, ta thấy hắn có vẻ muốn đánh ta bất tỉnh,liền vội ngừng giãy dụa, bị chìm đã rất xui xẻo rồi, ta không nghĩ lại bị đánh ngất.
Tô đại ca túm lấy đai lưng của ta bơi lên trên, ai biết đúng lúc đó, cẳng chân ta lại căng thẳng, bị rong dưới đáy hồ kéo lại, gắt gao quấn lấy ta, chẳng lẽ là Tiểu Long lại tác quái, hắn dìm một mình ta chưa thoả mãn, còn muốn dìm cả Tô đại ca?
Ta niệm khẩu quyết, muốn làm cho đám rong tản ra, không ngờ bọn chúng lại tụ tập càng nhiều, quấn lấy càng chặt, chỉ nghe tiếng cười văng vẳng truyền tới bên tai.
“Vô dụng thôi, ta đã thi pháp, khiến cho pháp lực của ngươi tạm thời mất linh, ha ha ha…”
Con hươu con hỗn đản này, vui đùa cũng quá đáng rồi, sẽ chết người đó.
Tô đại ca lập tức phát hiện ra quẫn cảnh của ta, hắn bơi tới bên chân ta, rút ra chuỷ thủ cắt đứt đám rong đang cuốn chân ta, ai biết đám rong đó lại càng cắt càng nhiều, không ngừng tụ lại đây, rất có xu thế sẽ quấn lấy cả hắn.
Không xong, Tô đại ca là người phàm, hắn cho dù kỹ năng bơi có tốt, nhưng cứ kéo dài thêm nữa, cũng sẽ không chịu được.
Ta kéo kéo vạt áo Tô đại ca hướng hắn chỉ lên phía trên, lại chỉ vào mình xua xua tay, muốn nói cho hắn ta không việc gì, ý bảo hắn cứ đi trước, không cần lo cho ta.
Tô đại ca dường như hiểu lầm ý tứ của ta, hắn vừa nhìn thấy ta ra dấu, liền kịch liệt lắc đầu, cũng nắm lấy eo ta ôm ta vào lòng, muốn kéo ta khỏi trói buộc của đám rong nước.
Tô đại ca ngốc, hắn lại bắt đầu làm chuyện ngu ngốc, hơn nữa hắn ôm ta rất chặt, khiến cho ta ngay cả thoát thân rời khỏi cũng không có khả năng.
Giằng co một lúc thật lâu, đột nhiên dưới chân nhẹ hẫng, đám rong cuốn chặt lấy ta tất cả đều tự động rụt trở lại, ta bị Tô đại ca túm lấy, theo hắn cùng nhau bơi lên mặt nước.
Thế nhưng…
Vừa mới nhô lên mặt hồ, ta liền thấy mình bồng bềnh nổi giữa không trung, cảm thấy kỳ quặc, cúi đầu vừa nhìn, liền thấy Tô đại ca ôm ta, không, là ôm thân thể của ta bơi vào bờ.
“Tô đại ca , Tô đại ca , ta ở chỗ này…”
Không ai để ý tới ta, ta thấy mấy người hoả kế vội vàng bước lên, hỗ trợ đem thân thể vô tri giác của ta kéo lên bờ, Tô đại ca cũng theo nhảy lên bờ, đem thân thể của ta dốc ngược xuống, giúp ta ói ra nước.
“Tô đại ca, Tô đại ca …”
Ta bay đến trên đỉnh đầu bọn họ, nỗ lực tiến vào thân thể của mình, nhưng mà không như mong muốn, ta căn bản không thể đến gần bọn họ, chỉ có thể giống như một du hồn ở trong không trung bay bay.
“Ai, ta đã nói ngươi gấp gáp cái gì, không thấy được Tô đại ca của ngươi đang suy nghĩ biện pháp cứu ngươi sao?”
Tiểu Long không biết bao giờ đã xuất hiện bên cạnh ta, trong tay hắn lại là một cây mía, cũng theo ta cùng nhau lơ lửng trong không trung nhìn Tô đại ca bọn họ cứu người.
“Ngươi còn dám nói, đều là tại ngươi không tốt, còn không mau giúp ta quay về!” Ta phẫn nộ nhìn Tiểu Long.
“Yên tâm, ngươi không chết được, Tô Hoán Hoa vừa mới đối với ngươi như vậy, lẽ nào ngươi không muốn trả thù một chút? Để hắn lo lắng cũng tốt.”
“Ta mới không nhàm chán như vậy, ngươi …”
“Suỵt…”
Tiểu Long đột nhiên đặt một ngón tay lên môi, chỉ vào đám người hoảng loạn phía dưới ý bảo ta đừng lên tiếng.
Tô đại ca đã ép ra toàn bộ nước ta nuốt vào, nhưng mà thân thể ta vẫn nhu nhược nằm dài vô lực trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, nửa điểm hô hấp cũng không có, Tô đại ca gấp đến độ lại bấm nhân trung, lại xoa bóp ngực trái của ta, thậm chí các nơi trên người ta đều bị hắn dùng kim đâm vài cái, nhưng mà một phen làm đi làm lại, ta không những không khá hơn, sắc mặt so với lúc đầu dường như càng trắng bệch.
Tiểu Lương đứng ở một bên thấy tình cảnh như vậy, thật cẩn thận nói: “Công tử, hài tử này hình như đã tắt thở…”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, Ngọc Kinh rõ ràng đã nôn hết nước ra rồi.”
Tô đại ca gầm lên giận dữ khiến Tiểu Lương sợ đến mức thối lui sang một bên không dám lên tiếng nữa.
Không để ý tới người khác, Tô đại ca lại đặt ta nằm thẳng xuống, hắn nhẹ nhàng nâng cổ ta lên, sau đó liền cúi người hôn lên môi ta.
[1] Sư tử cổn tú cầu (tú cầu bị sư tử đá): cái này ai xem múa sư tử thì biết, nói đơn giản là lăn lông lốc ấy mà