"Haizz…" Khóe miệng của Trần Ngôn Trạch khẽ co giật, khuôn mặt hiện rõ vẻ chán nản, “Ta chết rồi còn phải xây đắp cho mối tình của bọn họ sao? Đây rốt cuộc là loại số phận quái đản gì chứ?”
Bạch Khê thấy vậy, vỗ nhẹ lên vai Trần Ngôn Trạch, trong mắt tràn đầy niềm tin và khích lệ: “Ta tin ngươi, chỉ cần ngươi không ngừng nỗ lực, chắc chắn có thể vượt qua nghịch cảnh này!”
“Cố lên, vì bản thân ngươi, và cả những độc giả đang mong chờ ngươi nữa.”
Trần Ngôn Trạch lặng im một lúc, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cuối cùng chỉ có thể thở dài chấp nhận thực tại. Thời gian dường như lại tiếp tục chảy, mọi thứ trở nên bình lặng hơn. “Ta ổn hơn rồi,” Trần Ngôn Trạch gượng cười, quay sang Lê Hành đang ngồi bên giường: “Cảm tạ ngươi.”
Lê Hành dịu dàng cười, giọng nói mang theo sự quan tâm như huynh trưởng: “Tôn thượng, giữa chúng ta sao phải nói lời cảm tạ? Chăm sóc ngài là bổn phận của ta.”
Lê Hành – Tả hộ pháp của Ma tôn – dường như là ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời Trần Ngôn Trạch (tức Quân Hành). Sự hiện diện của hắn khiến Trần Ngôn Trạch, trong thế giới lạnh lẽo này, cảm thấy một chút an ủi.
Thấy sắc mặt Trần Ngôn Trạch dần tốt hơn, Lê Hành yên tâm đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Tôn thượng, người nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày đại hôn của người sắp tới rồi. Ta còn nhiều việc cần xử lý, xin phép cáo lui.”
“Được, ngươi vất vả rồi.” Trần Ngôn Trạch gật đầu, nhìn theo bóng Lê Hành rời khỏi. Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại, một nụ cười khổ hiện lên trên khuôn mặt cậu. Cậu thở dài, chui sâu vào trong gối, như muốn trốn tránh thực tại tàn nhẫn này.
“Ta đã làm gì sai chứ…” Trần Ngôn Trạch lẩm bẩm, giọng nói ngập tràn trong sự bối rối và tuyệt vọng. Diễn tiến của câu chuyện này thật khiến người ta chán nản. Kết cục của Quân Hành không chỉ bi thảm mà còn vô cùng cô độc, không có lấy một tia hy vọng để thay đổi.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu. Cậu bật dậy, lớn tiếng gọi: “Người đâu!”
Đệ tử canh giữ bên ngoài lập tức bước vào, cung kính đứng trước mặt Trần Ngôn Trạch: “Tôn thượng có gì căn dặn?”
“Áo cưới đã được đưa đi rồi phải không?” Trần Ngôn Trạch cúi đầu, giọng nói pha lẫn chút quyết đoán khó nhận ra.
“Dạ, đã đưa đi rồi,” đệ tử đáp.
“Mang nó về đây.” Trần Ngôn Trạch gật nhẹ, nói chậm rãi, “Không cần đưa nữa.”
Đệ tử ngạc nhiên, nhìn hắn đầy thắc mắc: “Tôn thượng, chuyện này…”
“Mang nó về đây.” Trần Ngôn Trạch lặp lại, giọng đầy kiên quyết, “Ý ta đã quyết.”
Dù không hiểu, đệ tử cũng đành cúi đầu tuân lệnh, vội vã rời đi.
Trần Ngôn Trạch hít sâu một hơi, cuộn mình lại trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Trong lòng hắn đã có quyết định — cậu sẽ không để câu chuyện này tiếp tục như thế, cậu sẽ thay đổi vận mệnh của mình!
“Tiểu ca ca, ngươi đúng là biết cách làm trò đấy!” Giọng của Bạch Khê bỗng vang lên trong đầu hắn, “Đồ đã gửi đi rồi, làm sao lại có thể đòi về? Nhưng mà… ta rất mong chờ mấy "chiêu trò" tiếp theo của ngươi đấy!”
Trần Ngôn Trạch khẽ nhếch mép, không trả lời. Trong lòng cậu đã có kế hoạch — cậu sẽ viết nên một cái kết hoàn toàn mới!
...
“Bạch công tử, xin mời ngài khoác lên chiếc hỷ bào này.”
“Đúng, đúng vậy, ngài nhìn xem, màu đỏ rực rỡ như thế này, thật hợp với không khí hôn lễ.”
Hai nam đệ tử một trái một phải vây quanh Bạch Lạc Cảnh, không ngừng khuyên nhủ, lời nói tha thiết đầy kính cẩn.
Tuy nhiên, sự nhiệt tình này chỉ khiến Bạch Lạc Cảnh thêm phiền lòng. Hắn nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không che giấu được sự khó chịu: “Ta không mặc.”
Ngay khi bầu không khí trở nên căng thẳng, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa. Cửa phòng bị gõ nhẹ, tiếp theo là một nữ đệ tử vội vàng bước vào, sắc mặt lo lắng. Nàng nhanh chóng hành lễ với Bạch Lạc Cảnh, rồi ghé sát tai một đệ tử bên cạnh, nói nhỏ với vẻ đầy bí mật và khẩn trương: “Sư huynh, tôn thượng có lệnh, mang hỷ phục về, không cần đưa nữa.”
Lời này vừa dứt, cả căn phòng chìm trong sự sửng sốt. Đệ tử nghe xong liền kinh ngạc, không kìm được mà thốt lên: “Cái gì?!”
Tiếng hét này khiến cả phòng quay đầu nhìn hắn, thậm chí Bạch Lạc Cảnh cũng khẽ cau mày. Đệ tử vội lấy tay che miệng, cúi đầu thật thấp, không dám nói thêm lời nào.
Đệ tử khác nhìn lên Bạch Lạc Cảnh, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên ánh lạnh lẽo, sắc bén như muốn nhìn thấu lòng người, khiến ai cũng cảm thấy ớn lạnh.
“Là... là vậy...” Nữ đệ tử lắp bắp, cuối cùng đành cúi đầu nói thật, không dám ngẩng mặt lên nhìn Bạch Lạc Cảnh.