Trời Ơi! Bỗng Dưng Trở Thành Vạn Nhân Mê, Tôi Phải Làm Sao?

Chương 1: Tác giả bị Ꮆiết

Ánh nắng dịu dàng xuyên qua khe rèm, đổ xuống gương mặt tuấn tú của Trần Ngôn Trạch, khiến cậu càng thêm phần phiêu dật thoát tục. Đang say sưa tận hưởng sự bình yên ấy, bỗng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên từ bên ngoài.

“Xin chào, có bưu kiện giao đến.”

Một giọng nam lạ hoắc cất lên phía ngoài cửa. Trần Ngôn Trạch hơi ngờ vực, vì cậu không có đơn hàng nào trong thời gian này, nhưng vẫn đứng dậy, đi dép vào rồi tiến ra cửa.

Cửa vừa mở, trước mặt cậu là một người giao hàng bình thường, miệng cười nhã nhặn, tay đưa ra một gói hàng.

"Xin mời anh ký nhận."

Vừa cầm gói hàng, Trần Ngôn Trạch định hỏi thêm chi tiết thì thấy sắc mặt người giao hàng đột nhiên thay đổi. Nụ cười biến mất, thay vào đó là sự dữ tợn.

Bất ngờ, trong tay anh ta xuất hiện một con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Trần Ngôn Trạch.

“Tao sẽ gϊếŧ mày!!”

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Trần Ngôn Trạch chưa kịp phản ứng thì ngọn lửa sinh mệnh của cậu đã vụt tắt trong cuộc tấn công bất ngờ này. Cái chết của cậu giống như một viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, tạo nên những đợt sóng lan rộng, gây chấn động trên mạng xã hội.

Trên mạng, những giả thuyết và cuộc bàn tán tràn ngập như thủy triều. Nguyên nhân cái chết của Trần Ngôn Trạch trở thành đề tài bàn tán xôn xao.

“Cái chết của Trần Ngôn Trạch như một ngôi sao băng xé ngang bầu trời đêm, khiến vô số fan và độc giả tan nát cõi lòng.”

“Nhà văn nổi tiếng bị ám sát ngay trong căn hộ của mình?”

“Nguyên nhân chưa được làm rõ, nhưng theo nguồn tin đáng tin cậy, đây có thể là một vụ án mạng nghiêm trọng..."

“Kẻ sát nhân đã bị bắt, cảnh sát đang điều tra, chắc sẽ sớm có kết quả thôi…”

Cái chết của Trần Ngôn Trạch khiến fan hâm mộ và độc giả đều bàng hoàng.

“Trời ơi, thật sự là anh ấy bị gϊếŧ sao?”

“Thật không thể tin được, sao anh ấy lại ra đi đột ngột như thế?”

“Anh ấy còn chưa viết xong truyện mà, mình rất thích tác phẩm của anh ấy!”

“Thế này thì quá thảm rồi… còn chưa biết ai là nam chính công nữa!”

“Đúng rồi, tôi cũng chưa biết ai là nam chính công mà!”

“Anh ơi, anh chết rồi, độc giả của anh phải làm sao đây? Chúng tôi còn chưa đọc hết truyện của anh mà!!”

Trong khi đó, ở Ma giới, không khí lại đầy niềm vui và náo nhiệt. Những ngày này, khắp nơi giăng đèn kết hoa, cửa nhà phủ kín lụa đỏ, trong nhà đầy ắp hoa và quà mừng cưới, không khí vô cùng rộn ràng. Bởi vì, chỉ vài ngày nữa, Ma Tôn Quân Hằng sẽ tổ chức lễ thành hôn.

“Nghe nói Tôn chủ sắp kết hôn, không biết là tiểu thư nhà nào đây.”

“Chúng tôi cũng không rõ.”

“Ôi, không ngờ Tôn chủ lại kết hôn sớm như vậy...”

Mọi người xôn xao bàn tán, không ai ngờ rằng cô dâu lại là một nam nhân.

“Là đại đệ tử của Tiên Tôn Hoài Chi.”

“Cái gì?!”

Cả đám người sững sờ, không ai thốt nên lời.

“Tôi còn nghe nói, Tôn chủ ép cưới đại đệ tử của Tiên Tôn Hoài Chi, đúng là cưỡng hôn nam nhân mà.”

“Cái gì?!”

Thông tin như tiếng sét ngang tai, khiến mọi người đờ đẫn.

Mọi người nhìn nhau, từ ánh mắt của nhau, ai cũng nhận ra sự bàng hoàng.

“Thật sự sao?” Một người không dám tin hỏi lại.

“Tôi lừa anh làm gì.”

“Chuyện này… thật là quá kỳ quặc.”

“Mọi người không biết à? Đại đệ tử của Tiên Tôn Hoài Chi đẹp đến nhường nào.”

“À… vậy là hiểu rồi.”

Mọi người bỗng nhiên hiểu ra, ai nấy đều tỏ ra như đã vỡ lẽ.

Đại đệ tử của Tiên Tôn Hoài Chi, với dung mạo tuyệt mỹ và thực lực phi phàm, đã nổi danh khắp tu chân giới. Gương mặt của anh ấy không thể diễn tả bằng lời, đôi mắt trong veo khiến bao người phải rung động. Hơn nữa, tính cách anh ấy ôn hòa, lại là một tu sĩ xuất chúng, được cả tu chân giới ngưỡng mộ và coi là thần tượng.

Một người hoàn hảo như vậy, làm sao ai nỡ từ chối?

Tin tức về việc Ma Tôn say mê đại đệ tử của Tiên Tôn Hoài Chi và ép cưới anh ấy khiến cả lục giới rúng động. Đủ loại tin đồn, suy đoán nổi lên.

Có người thì tiếc nuối, có người ngầm đoán mò, còn những cô gái từng thầm yêu Bạch Lạc Cảnh thì đau lòng khôn xiết, nước mắt tuôn rơi.

Trong Dưỡng Tình điện, Quân Hằng ngồi trên ghế, mắt nhắm hờ, cố gắng dưỡng thần, trên gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Sắc mặt anh tiều tụy, thân hình gầy gò, quầng thâm dưới mắt nặng nề, trông như đã kiệt sức. Rõ ràng, mấy ngày qua anh không ngủ đủ giấc.

"Cốc cốc cốc."

“Bẩm Tôn thượng, xin mời người dùng một chén trà sâm để làm dịu cổ họng.” Một đệ tử ma tộc cung kính bưng trà sâm bước vào, đứng trước mặt Quân Hằng. Sau khi đặt chén trà lên bàn, anh ta vội lùi ra sau.

Quân Hằng mở mắt, liếc nhìn anh ta một cái, rồi đưa tay cầm lấy chén trà, nhấp nhẹ một ngụm.

“Áo cưới, cậu ta đã mặc chưa?”

“Bẩm Tôn thượng, chúng tôi đã hết sức cố gắng, nhưng... Bạch Lạc Cảnh... cậu ấy nhất quyết không chịu mặc. Nếu giao đấu với cậu ấy, chúng tôi thực sự không phải là đối thủ, không thể làm gì được.”

Đệ tử run rẩy giải thích, vẻ mặt đầy lo lắng. Ánh mắt Quân Hằng thoáng qua tia dữ tợn, anh phất tay ra lệnh:

“Đi lấy một bộ khác. Bằng mọi giá phải khiến cậu ta mặc vào.”

Đệ tử không dám chống lệnh, lập tức cúi người lui ra.

Quân Hằng hít sâu một hơi, cố nén giận. Thằng nhóc này cứng đầu thật. Hừ! Nhưng đã rơi vào tay anh rồi thì đừng hòng thoát. Anh muốn xem, cậu ta còn có thể làm gì nữa đây!

Trong mắt Quân Hằng thoáng hiện sự si mê. Nếu Bạch Lạc Cảnh không chịu nghe lời, anh sẽ đích thân ra tay!

Nghĩ vậy, Quân Hằng đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn ra ngoài. Trên bầu trời, một vệt ráng đỏ hồng làm rực rỡ nửa vòm trời, những ngọn núi xa xa ẩn hiện như muốn nhảy múa trong làn sương mờ ảo.

"Ha." Quân Hằng khẽ cười.

Gió nhẹ thổi qua, làm tà áo của anh tung bay, tóc đen phấp phới, để lộ khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ là nét mệt mỏi quá mức khiến gương mặt ấy thêm phần hung dữ, đáng sợ.