“Choang!”
“Choang!”
Giữa tiết trời mùa đông rét buốt, tiếng búa đập sắt chói tai vang lên trong không khí lạnh lẽo.
Trong lò rèn ấm áp, ngọn lửa cháy bập bùng kêu lách tách.
Một thiếu nữ mặc áo xanh ngồi vững trước lò lửa, ánh lửa lay động, chiếu lên gương mặt vô cảm, nhuốm thêm sắc ấm.
Nàng giơ cao cây búa lên, chăm chú nhìn vào thanh sắt chưa thành hình rồi mạnh mẽ nện xuống.
Tia lửa bắn tung tóe, nhưng chỉ chớp mắt đã tan biến giữa không trung.
Nện hơn mười lần với lực nện bằng nhau, trong tiếng búa đơn điệu bỗng có thêm tiếng bước chân hỗn loạn.
Ngay lúc đó, từ bên ngoài cửa sổ, một nam một nữ đi ngang qua nơi tuyết rơi lất phất.
Nam tu sĩ mở lời trước: “Sư tỷ à, chuyện của phái Vô Thượng bên cạnh là thật sao?”
Nữ tu sĩ mỉm cười: “Ngày nào mà phái Vô Thượng chả có cả đống chuyện xảy ra, ngươi đang nói đến chuyện nào đấy?”
Nam tu sĩ cũng bật cười theo: “Sư tỷ hay trêu ta quá rồi, ngày nào phái Vô Thượng cũng có động tĩnh, nhưng ta chỉ đang nói đến đại sư huynh của bọn họ ấy, nghe nói lần trước đại sư huynh của họ tiến vào Vạn Hồn Bí Cảnh đã bị trọng thương đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Xưa nay sư tỷ quan hệ rộng rãi, không biết có nghe được tin này chưa?”
“Ngày ngày dò hỏi tin tức của cái tên lạnh như băng sương ấy mà lại chẳng thấy ngươi dành nhiều tâm sức cho việc tu luyện gì cả.” Nữ tu sĩ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng chắc chuyện này là thật đấy, dạo trước ta có ghé qua Bách Dược Cốc, nghe nói mấy ngày qua phái Vô Thượng đã xin rất nhiều đan diệu dược.”
Lò rèn không lớn lắm, chẳng mấy chốc đã không còn nghe thấy tiếng hai người kia nữa.
Chỉ còn lại tiếng gió rít bên ngoài cùng tiếng búa nện muốn ré tai lên thanh sắt.
“Choang!”
“Choang!”
Bên lò lửa, thiếu nữ áo xanh vẫn đều đặn giáng từng nhát búa xuống.
Chừng một khắc sau, bên ngoài lại có hai người đến.
Lạ thay, chỉ xét về diện mạo và dáng hình thì hai người ấy lại giống hệt hai vị tu sĩ vừa rồi.
Nam tu sĩ đứng ngoài nói: “Sư tỷ à, chuyện của phái Vô Thượng bên cạnh là thật sao?”
Nữ tu sĩ hỏi lại: “Ngày nào mà phái Vô Thượng chả có cả đống chuyện xảy ra, ngươi đang nói đến chuyện nào đấy?”
Giọng nói và đối thoại của hai người chẳng khác gì hai người lúc nãy.
Nữ tu sĩ trong lò rèn lại như không nghe thấy mà vẫn tiếp tục nện búa.
Nàng dùng lực rất mạnh, chỉ vài nhát đã làm thanh sắt biến dạng. Nhưng ngay khi hai tu sĩ kia xuất hiện, thanh sắt ấy lại lập tức trở về nguyên trạng, ngay cả ngọn lửa đã lụi đi trong lò cũng bất ngờ bùng lên cao.
Một khắc nữa lại trôi qua.
Bên ngoài cửa sổ lại xuất hiện hai tu sĩ.
Vẫn là hai người khi nãy, dáng đi không đổi, lời trò chuyện của họ cũng y hệt.
Thanh sắt bị đập bẹp lại hồi phục, ngọn lửa đã tắt lại bùng cháy mạnh.
Duy chỉ có sắc nóng trên khuôn mặt nàng không giảm mà còn tăng thêm.
Lần thứ tư.
Lần thứ năm.
Lần thứ sáu...
Ngôi nhà nhỏ trong gió tuyết như biến thành một vòng lặp bất tận, lặp đi lặp lại cùng một sự việc.
Cho đến lần thứ mười, cây búa nện xuống bỗng lệch đi mà đập thẳng lên đe sắt.
“Choang—!”
Phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.
Thiếu nữ dứt khoát ném búa xuống, những giọt mồ hôi nhỏ li ti trượt qua má, rơi xuống thanh sắt đỏ rực.
Nàng hơi khom lưng xuống, nhìn chăm chú vào làn khói mỏng đang bốc lên.
Ngay lúc đó, hai tu sĩ bên ngoài lại đi ngang qua, vẫn nói những lời nàng đã nghe mười mấy lần.
Tóm lại chỉ có một việc là đại sư huynh của phái Vô Thượng bị trọng thương trong Vạn Hồn Bí Cảnh, người đã trở về, nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng lần này, trong đầu nàng đột nhiên vang lên một giọng nam.
Giọng nói đó bình thản, lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc nào—
“Tang Chử Ngọc, còn chần chừ gì nữa hả? Nếu không chịu ra ngoài diễn tiếp cốt truyện thì ngươi sẽ bị mắc kẹt mãi trong đoạn thời gian này đến chết mà thôi.”
Tang Chử Ngọc cau mày nhíu trán.