Sau Khi Livestream Mặc Đồ Nữ, Tôi Trở Thành Vợ Quốc Dân

Chương 13: Ép giá

Nhóm khách du lịch nhìn hắn đầy khó chịu, như muốn châm chọc: “Bác này, bác có biết nhìn tranh không đấy? Đây mới gọi là nghệ thuật, đẹp hơn mấy bức trong bảo tàng tôi từng xem nữa.”

Chú Triệu định phản bác, “Cái quái gì mà...”

Một người khác bật cười, “Bác thích bức sen béo ú ở bên cạnh hơn à?”

Mọi người xung quanh phá lên cười.

Mặt chú Triệu đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, vội vàng bỏ chạy khỏi đám đông, đứng thở dốc dưới tán cây.

Dù không nói đến mức độ tinh xảo, chỉ xét về độ phức tạp thôi, chưa bao giờ chú thấy bức tranh tường nào đạt đến tầm cỡ này. Trước đây, chú từng trả đến 150 tệ mỗi mét vuông cho người vẽ khác, tức là bức sáu mét này phải trị giá 900 tệ. Nhưng đây là cơ hội kiếm lời dễ dàng, vì đã thỏa thuận chỉ trả 150 tệ cho cả bức tranh.

Lâm Ngộ An vội chạy tới, tay vẫn cầm điện thoại với số điện thoại cảnh sát đã nhập sẵn, ngón tay run rẩy đặt ngay nút gọi. “Trả, trả tiền, toàn bộ! Ngay bây giờ!”

Nếu không đeo khẩu trang, hẳn cậu sẽ lộ ra hai chiếc răng nhỏ, như muốn cắn người, nhưng thật ra chẳng đáng sợ chút nào.

Chú Triệu giả vờ do dự, “À thì, tranh của cháu...”

“Cháu vẽ rất đẹp! Nếu chú thấy vấn đề gì, chắc chắn là do chú không hiểu biết rồi. Trả tiền đi, ngay bây giờ! Nếu không...” Ngón tay của Ngộ An lại run lên, gần như nhấn nút gọi cảnh sát thật.

“Được rồi, ai bảo chú không trả đâu?” Chú Triệu nhanh chóng chuyển khoản.

Xác nhận xong số tiền đã nhận, Lâm Ngộ An thở phào, nhưng lại có chút nghi ngờ. Cậu liếc chú Triệu một cái, "Cảm ơn chú, cháu đi đây!"

Một học sinh ngây thơ thế này, thật dễ dụ. Chú Triệu nở nụ cười giả lả, "Ấy, khoan đi đã..."

Chú nhìn nhóm khách du lịch đang không ngừng chụp ảnh trước bức tranh, cố ra vẻ thân thiện và tùy tiện, “Cháu này, tranh cũng ổn đấy. Hay là... vẽ thêm hai bức nữa? Sáu mét như trước, vẫn 150 tệ, hai bức là 300 tệ nhé.”

Cơ hội hiếm có như vậy, giá rẻ thế này, phải tranh thủ kiếm lời thêm chút.

Ngộ An không tin tưởng, chỉ lắc đầu.

Trời hôm nay còn nóng hơn hôm qua. Cậu chẳng có tiền mua nước lạnh, mà còn phải về livestream, không thể ở lại đây vẽ tiếp.

Chú Triệu nghĩ bụng: Chết thật, chẳng lẽ cậu ta nhận ra giá quá thấp sao?

Chú liếc nhìn đám người đang vây quanh bức tranh, tiếc đến đứt ruột.

“Thế này nhé, cháu ơi,” chú Triệu đổi giọng, nặn ra một nụ cười nịnh nọt, “Chú cũng hiểu chút về nghệ thuật đấy. Mà tranh của cháu, dù đẹp nhưng không hợp với mấy bức xung quanh, nhìn chẳng đồng bộ tí nào.”

“Nhưng hôm qua chú bảo chỉ cần chủ đề về sức sống là được mà.” Ngộ An nhỏ giọng phản đối.

Trong đầu cậu nghĩ: Đồng bộ với mấy bức kia thì xấu chết mất.

Cậu chẳng muốn tiếp tục dây dưa, nên quay người bước đi.

“Ấy, đừng đi vội!” Chú Triệu bước theo như thể muốn kéo cậu lại, vờ như rất hào phóng và nhiệt tình, “Thôi được, cháu sửa cả hai bức kia cho chú nhé, chú trả năm trăm tệ cho cả hai.”

“Cả hai bức tổng cộng năm trăm tệ?” Ngộ An nghi ngờ hỏi.

Chú Triệu đáp: “Đúng rồi, được không?”

Ngộ An càng thêm ngờ vực, cậu có cảm giác mình vừa bị ép giá.

Rồi trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ, rõ ràng. Nếu đã có thể trả đến năm trăm tệ, nghĩa là hôm qua cậu đã bị ép giá nặng!

Cậu tức giận lắc đầu, “Không được!”

Nói rồi quay lưng đi tiếp.

Dù cậu vẽ nhanh, thì hai bức đó cũng phải mất một ngày, thậm chí là hai ngày, không thể bỏ phí thời gian đáng quý cho việc này được.

Một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu: "Đừng vội, đây là cơ hội đấy..."

“Khoan, khoan đã! Cậu vội cái gì chứ?” Chú Triệu hổn hển chặn cậu lại, càng lúc càng nhiệt tình. “Thế này đi, một bức năm trăm, hai bức là một nghìn tệ, được chưa?”

Giọng nói trong đầu lại cất lên: "Có thể tăng lên được một nghìn, thì có thể tăng nữa."

Lâm Ngộ An dừng bước, bắt đầu quan sát kỹ chú Triệu.

Giọng nói trong đầu khẽ cười: "Sao nào, không muốn dạy cho ông già này một bài học à? Không muốn lấy lại giá trị mà cậu đã bị ép xuống à?"

Dần dần, vẻ ngập ngừng, yếu đuối của Ngộ An biến mất.

Ánh mắt cậu trở nên cương nghị hơn.

Lâm Ngộ An ngẫm nghĩ về lý do tại sao mình lại hình thành một ý thức khác biệt.