Sau Khi Thiên Kim Thật Trọng Sinh, Nàng Quyết Định Làm Trà Xanh

Chương 50: Ngày đó muội có đi du xuân yến không?

Triệu San Nhi tự nhận gia thế nhà mình không kém đối phương, lại luôn phải chịu thua, mãi đến bây giờ mới có người nói "Lời thật", tất nhiên nàng ta rất hài lòng, cảm giác như cục tức trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa.

Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn người ngoài với ánh mắt có thiện cảm, nàng ta ôn hòa nói: "Câu thơ đó do ai sáng tác vậy? Thú vị lắm!"

Sắc mặt Tiêu Mạn lại càng khó coi, không hiểu sao không khí đột nhiên trở nên rất căng thẳng, Lê Tố Vãn kinh hãi nhìn Lê Chi Chi. Nhưng nàng lại giả vờ không nhận ra, chỉ tươi cười nói: "Ta cũng không biết, chắc là nghe được ở đâu đó."

Câu này rất được lòng Triệu San Nhi, nàng ta hài lòng nói: "Ngươi cũng khéo miệng lắm đấy."

Tiêu Mạn đột ngột quay lại nhìn nàng ta, mím chặt môi nhưng lại chẳng nói gì, cố nhịn cơn giận xuống. Lê Chi Chi khá ngạc nhiên, ấn tượng của nàng về nàng ta hơi thay đổi. Dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, nàng quay sang bảo Lê Tố Vãn: "Tỷ tỷ đừng nản chí, mặc dù dung mạo của tỷ không bằng Triệu tiểu thư và Huyện Chúa nhưng cũng rất đẹp rồi."

Mặt Lê Tố Vãn tái mét, câu nói này quá qua loa, như thể chỉ tiện miệng bịa ra, thế nhưng nàng ta lại chẳng phản bác lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Chi Chi ung dung đi ra ngoài.

Lê Chi Chi trở lại trước thư án, nàng tính toán thời gian, Ngô Giảng Thư sắp tới rồi, nàng ngẩng đầu lên, trông thấy Tô Đường Ngữ đang kéo Giang Tử Du từ ngoài cửa vào trong, đôi mắt Giang Tử Du đỏ au, son phấn trên mặt có dấu vết bị lau qua, xem ra là vừa khóc một trận rất lớn.

Lê Chi Chi thấy nàng ta như thấy cả cuộc đời ở đời trước của mình, cũng bị chế nhạo và nói móc như thế này nhưng khi đó không có một Tô Đường Ngữ đến giúp nàng, thế nên Giang Tử Du rất may mắn.

Ngay sau đó, sự nghi ngờ lại dâng lên trong lòng Lê Chi Chi, từ chuyện bữa nay, ba người Tiêu Mạn không thích Giang Tử Du, thậm chí còn kết thù oán, nhưng tại sao sau này Giang Tử Du lại lăn lộn với các nàng ta chứ?

Lê Chi Chi cố gắng nhớ lại ký ức có liên quan tới Tô Đường Ngữ ở đời trước, nhưng tiếc là không có, đời trước nàng gần như không có bất cứ giao thiệp nào với người đồng trang lứa, không biết sau này Tô Đường Ngữ như thế nào.

Sau khi Tô Đường Ngữ an ủi Giang Tử Du xong, lúc này nàng ấy mới trở lại cạn thư án, tức giận nói với Lê Chi Chi: “Mấy kẻ kia ỷ vào thân phận của mình mà không để ai vào mắt, cái miệng cực kỳ độc ác, ta nói sớm muộn gì thì cũng sẽ bị một vố đau mà thôi.”

Nàng ấy nói xong, chợt nhớ ra Lê Tố Vãn là đường tỷ của Lê Chi Chi, tự cảm thấy bản thân đã lỡ mồm, nàng ấy day dứt dùng đôi mắt hạnh nhìn nàng, định nói gì đó để bổ cứu nhưng Lê Chi Chi lại như không nghe thấy, chỉ lo lắng hỏi: “Giang tỷ tỷ không sao chứ ạ?”

Tô Đường Ngữ thở dài một tiếng, lắc đầu rồi rồi: “Tử Du, nàng… Luôn nhạy cảm, tâm tư sâu nặng, thích để tâm đến mấy chuyện vụn vặt, lần này không tốn dăm ba bữa thì sẽ không nghĩ ra.”

Lê Chi Chi cười nói: “Xem ra Tô tỷ tỷ hiểu rất rõ.”

Tô Đường Ngữ gật đầu, giải thích: “Tử Du gần như là lớn lên trong nhà ta, mặc dù chúng ta không phải thân tỷ muội nhưng cũng không khác thân tỷ muội là mấy.”

Lê Chi Chi mỉm cười, ánh mắt của nàng dừng trên người Giang Tử Du ở cách đó không xa, nàng thầm nghĩ, cho dù là thân tỷ muội thì cũng là hai quả tim, chứ đừng nói chi là biểu tỷ muội dễ vỡ.

Tô Đường Ngữ không nhận ra tâm trạng của nàng, tự nhủ rằng: “Có điều ngày mốt là du xuân yến, Tử Du luôn thích náo nhiệt, ta dẫn nàng đi vòng vòng, chắc là nàng sẽ rất vui.”

Nàng nói xong rồi lại hỏi Lê Chi Chi: “Ngày đó muội có đi du xuân yến không?”