Lê Chi Chi hơi ngạc nhiên nhìn hắn ta, Lê Hành Tri gãi gãi mũi. Chưa để hắn nói thêm, Lê Chi Chi liền bật cười: “À, thì ra là chuyện đó sao? Không sao đâu, ta sắp quên mất nó rồi!”
Trên mặt nàng hiện lên vẻ thản nhiên, như thể hoàn toàn không bận tâm đến hành động của hắn ta trước đây, khiến trong lòng Lê Hành Tri lại dấy lên một chút áy náy.
Bát chè này dường như hiệu quả còn tốt hơn Lê Chi Chi tưởng tượng. Mục đích của nàng đã đạt được, nàng cũng không muốn phí thêm sức lực nên chuẩn bị rời đi. Khi sắp đi, nàng ngập ngừng, liếc nhìn Lê Hành Tri một cái. Thấy vậy, Lê Hành Tri ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lê Chi Chi do dự, rồi nhẹ giọng hỏi: “Vãn Nhi tỷ tỷ… Lúc nãy ta đi ngang qua đình đài ở hoa viên, thấy tỷ ấy đang khóc, có phải tỷ ấy gặp chuyện gì không?”
Lê Hành Tri không ngờ nàng lại nhắc đến chuyện này. Có lẽ là lúc hắn ta rời đi, Lê Tố Vãn đã khóc một trận và Lê Chi Chi tình cờ gặp được. Trong lòng Lê Hành Tri dâng lên chút hối hận, liệu khi nãy hắn ta có nói quá nặng lời rồi không? Tính tình Vãn Nhi vốn mềm yếu, từ nhỏ đến lớn hắn ta luôn cưng chiều, chưa từng nói nặng nàng nửa lời.
“Không có việc gì đâu.” Lê Hành Tri thở dài rồi nhìn Lê Chi Chi nói: “Ngươi thực sự quan tâm đến Vãn Nhi sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ chán ghét muội ấy.”
Lê Chi Chi hơi giật mình, đôi mắt mở to, nói đầy chân thành: “Sao ta lại có thể chán ghét Vãn Nhi tỷ tỷ được? Tỷ ấy xinh đẹp, lại nghe nói rất giỏi, biết đọc sách, viết chữ, còn biết vẽ tranh và chơi đàn. Không giống ta, cái gì cũng không biết…”
Nghe nàng nói vậy, Lê Hành Tri chợt nghĩ đến hoàn cảnh của nàng. Từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, bị đôi cha mẹ kia ác ý tráo đổi mang đi, sống có lẽ cũng không tốt, làm gì có thể dạy nàng đọc sách viết chữ? Hắn ta bỗng thấy thương cảm, an ủi: “Vãn Nhi học sớm nên mới hiểu nhiều như vậy, ngươi…”
Hắn ta dừng một chút, nói tiếp: “Sau này chắc chắn ngươi cũng có thể học được.”
Lê Chi Chi không tỏ ra chán nản, ngược lại còn vui vẻ nhìn hắn: “Có đại công tử giúp ta, ta chắc chắn sẽ học được, đúng không?”
Lê Hành Tri không khỏi mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
Nàng thật sự không giống Vãn Nhi, khi gặp chuyện không than trách hay khóc lóc, mà lại kiên cường, biết lắng nghe và tiếp thu. Thật là một tiểu cô nương ngoan ngoãn.
Nhìn theo bóng dáng thiếu nữ cầm đèn đi xa dần, chìm vào trong màn đêm, trong lòng Lê Hành Tri dâng lên cảm giác tiếc nuối. Giờ khắc này, hắn ta vô cùng hận Chu bà đỡ vì lòng tham mà tráo đổi hai đứa trẻ. Chính bà ta đã khiến hắn ta và muội muội thất lạc nhiều năm. Nếu như bọn họ có thể cùng nhau lớn lên…
…
Lê Chi Chi đương nhiên không biết những suy nghĩ của Lê Hành Tri. Dù có biết, nàng cũng chỉ khịt mũi coi thường, vì nàng đã quá quen với những lời nói lạnh lùng của hắn ta. Mỗi lời nói, mỗi câu nói của hắn ta trước đây như dao nhọn đâm vào lòng nàng, để lại vô vàn vết thương.
Kiếp trước, nàng không muốn làm muội muội của Lê Hành Tri sao? Nàng đã muốn, nhưng trong mắt Lê Hành Tri chỉ có Lê Tố Vãn. Dù nàng cố gắng lấy lòng thế nào, trong mắt hắn ta, mọi hành động của nàng đều vụng về và buồn cười. Lê Chi Chi không phải là người không có lòng tự trọng, vì vậy, đến lúc nàng chết, nàng vẫn chỉ gọi Lê Hành Tri là đại công tử.
Vừa rồi, Lê Hành Tri ngập ngừng, nàng đã nhìn ra hắn ta muốn nàng thay đổi cách gọi, gọi hắn ta là “ca ca”.
Ca ca. Nàng nhẩm đi nhẩm lại trong đầu, nghĩ rằng hai chữ này chẳng có gì đặc biệt nhưng nếu có thể khiến Lê Tố Vãn cảm thấy khó chịu thì nàng sẽ làm khác.
Khi Lê Tố Vãn phát hiện mọi thứ mình có lần lượt mất đi, cho đến khi hai bàn tay trắng, sẽ có biểu cảm như thế nào? Lê Chi Chi đã không thể chờ đợi thêm để chứng kiến khoảnh khắc đó.