Tiên Tử, Hãy Giúp Ta Trường Sinh

Chương 2: Khô Mục Phùng Xuân

Nháy mắt thu lấy Mãnh Vỡ Tạo Hóa, khuôn mặt không có huyết sắc của Ôn Tri Hành đỏ bừng.

Trong cơn thể dường như có thứ gì đó bị rút nhanh ra.

"Hừ..."

Ôn Tri Hành rêи ɾỉ một tiếng, chỉ cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi.

Sự khó chịu dữ dỗi tràn ngập toàn thân.

Nếu là người bình thường bị rút ra một tháng tuổi thọ tất nhiên vô sự, nhưng Ôn Tri Hành khác biệt.

Hắn là người sắp chết, cơ thể vốn suy yếu.

Cho dù chỉ bị rút ra tuổi thọ của một tháng, cũng để hắn suýt không trụ nổi.

Nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, không để mình ngã xuống.

Xa xa, trên đỉnh đầu Khâu Oanh Nhi, có một vầng sáng màu xám bắt đầu lóe lên bất định, sau đó trực tiếp biến mất.

Vầng sáng càng ngày càng nhiều, nhẹ nhàng bay múa như bươm bướm, cuối cùng chui vào trán của Ôn Tri Hành.

Khâu Oanh Nhi không hề phát hiện, thân hình cũng dần dần đi xa.

——

[Mãnh Vỡ Tạo Hóa màu xám: +1.]

[Mảnh Vỡ Tạo Hoá màu xám (1/1) đã tập hợp đủ, không cần hợp thành, có thể thu được một hạng tạo hóa sau đây:]

[Một, đạt được thể chất: Khô Mộc Phùng Xuân(1).]

[Hai, đạt được 1 điểm tạo hóa.]

[Ba, đạt được tạo hóa thuộc về Khâu Oanh Nhi.]

——

"Ba chọn một sao... Khụ... Khụ khụ khụ!"

Cũng không biết là do quá mức kích động, hay là thân thể mệt mỏi, trong miệng Ôn Tri Hành lại phát ra tiếng ho khan kịch liệt.

"Khô Mục Phùng Xuân...... Trời cũng muốn ta sống đây mà."

Dù cơ thể khó chịu muốn chết, nhưng khóe miệng Ôn Tri Hành không kìm được khẽ nhếch lên.

Tạo hóa này, vừa nhìn đã rất thích hợp với hắn.

Hắn biết rõ bây giờ mình cần gì nhất.

Điểm tạo hoá tuy tốt, nhưng bây giờ hắn không có chỗ nào để thêm điểm.

Về phần tạo hóa của Khâu Oanh Nhi, hắn tất nhiên không thể chọn.

Ôn Tri Hành lập tức lựa chọn hạng mục tạo hóa một.

——

[Đạt được thể chất: Khô Mộc Phùng Xuân!]

[Nhân phẩm của ngươi quá tốt, đạt được thể chất cấp truyền thuyết!]

[Khô Mộc Phùng Xuân]: Phẩm chất cấp Sí Kim, có thể làm cho cơ thể khô cằn khôi phục sinh cơ, mỗi lần cơ thể tiến vào trạng thái khô cằn sẽ tiến hành niết bàn, sau chín lần niết bàn cơ thể sẽ thoát ly phàm thai.

——

"Là phẩm chất cấp Sí Kim!"

Đôi mắt Ôn Tri Hành tức khắc sáng ngời.

"Bản thân quá may mắn, từ trong một mảnh nhỏ màu xám mở ra màu vàng cấp truyền thuyết!"

Phần thưởng tạo hóa này giống như mở thẻ.

Có trời xanh mây trắng, cũng có truyền thuyết màu vàng.

...

Còn có, mỗi một lần khôi phục, đều có thể tiến hành niết bàn, thậm chí thoát ly phàm thai...

Nói cách khác, dù bản thân có bị hút khô, nhưng vẫn còn một hơi không chết, vậy cơ thể này sẽ tự động tiến hành niết bàn.

"Vậy nếu được kích hoạt nhiều lần, cơ thể ta chẳng phải thành thánh, thậm chí trường sinh bất tử?"

Hai tay Ôn Tri Hành nắm chặt, trong lòng kích động không cần nói cũng biết.

[Kích hoạt Khô Mộc Phùng Xuân.]

[Cơ thể của ngươi tiến hành niết bàn lần đầu tiên.]

[Cơ thể của ngươi có biến đổi mới]

[Tốc độ khôi phục cơ thể của ngươi tăng gấp đôi.]

[Cơ thể Thuần Dương của ngươi bắt đầu hồi phục.]

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể sắp tàn lụi của hắn tựa như một khúc gỗ mục nát, bắt đầu tỏa ra sức sống dạt dào.

Luồng sức sống này nhanh chóng dọc theo kinh mạch trong cơ thể, xuyên thấu toàn thân.

Một cảm giác thoải mái không diễn thành lời ngập tràn cơ thể.

Cả người Ôn Tri Hành rung lên.

Hắn có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang từ từ thay đổi, huyết khí khô cạn trong cơ thể bắt đầu có dị động.

Cảm giác khoan khoái trước nay chưa từng có tràn ngập toàn thân hắn.

Ôn Tri Hành chậm rãi giơ hai tay lên, làn da khô héo nổi lên ánh sáng khó hiểu.

"Đây là..."

Ôn Tri Hành ít nhiều có chút không dám tin.

Trước kia hắn tuổi già sức yếu, giờ phút này lại bắt đầu toả sáng dung quang.

Giống như hồi quang phản chiếu(2) vậy.

Vừa hay có được đan dược, vậy mọi chuyện đều có thể giải thích bằng công dụng của nó.

Ôn Tri Hành cúi đầu nhìn bình ngọc cùng ngọc giản trong tay, hài lòng mà cười.

Nếu trước đó, dù biết rõ đan dược có vấn đề, vì muốn sống, hắn vẫn sẽ dùng đan dược.

Nhưng bây giờ khác ngày xưa.

Hắn có thể dựa vào thể chất của mình mà từ từ khôi phục.

Nghĩ vậy, Ôn Tri Hành lại lấy ra đan dược và công pháp mà Khâu Oanh Nhi đưa cho.

Rất nhanh, khung nhắc nhở xuất hiện trước mặt hắn.

[Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan: Phẩm chất màu xám, là đan dược riêng biệt của Vạn Diệu Cung, được luyện thành từ chín loại thuốc quý phối hợp với vật độc, có thể tráng dương, nếu thêm Tầm Hoan Thảo, sẽ để người dùng ngủ say trong mộng, có tính gây nghiện, đồng thời, nếu ngừng thuốc, độc tố bên trong đạn dược cắn trả, sẽ bị liệt hỏa thiêu đốt đau đớn toàn thân, nổi khổ vạn kiến xé tim, sống không bằng chết!]

[Tiêu phí 10 điểm tạo hóa, có thể thăng cấp thành phẩm chất màu trắng."

[Đề nghị không nên sử dụng.]

——

"Người sáng tạo ra Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan này, lòng dạ thật ác độc!"

Ôn Tri Hành nhíu mày, suy đoán của hắn không sai chút nào.

Nếu nuốt Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan, hắn cơ bản cũng phế đi.

Phỏng chừng cho dù chạy trốn được, bản thân cũng sẽ tự bò về quỳ xuống cầu đan dược, đây mới là sống không bằng chết.

Một đòn kép vào thể xác và linh hồn!

Thứ này tuyệt đối không thể chạm vào.

Sau đó, hắn lại ấn vào ngọc giản trong tay.

——

[Vạn Diệu Công (giả): Phẩm chất màu xám, công pháp riêng biệt của Vạn Diệu Cung, tu hành công pháp này tiến cảnh cực nhanh, nhưng cần nuốt Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan phối hợp tu hành, người tu hành công pháp này căn cơ yếu kém, sẽ bị người tu hành Vạn Diệu Công (thật) khắc chế.

Tiêu phí mười điểm tạo hoá, có thể thăng cấp thành phẩm chất màu trắng.]

[Đề nghị không nên tu hành.]

——

Ôn Tri Hành thấy vậy, trong lòng đã không có gợn sóng gì quá lớn.

Không khác gì suy nghĩ của hắn.

"Công pháp này quả nhiên cũng không phải đồ tốt."

"Dù sao cũng là công pháp và đan dược dành cho lô đỉnh(3), tốt mới là lạ đấy."

"Công pháp này ngược lại có chút phiền toái."

Ôn Tri Hành nhíu mày.

Đan dược hắn có thể không ăn lúc này, nhưng vấn đề công pháp cần phải giải quyết.

Nếu hắn không tu hành Vạn Diệu Công, sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện.

Đến lúc đó có thể sẽ trực tiếp gϊếŧ hắn, hoặc là dùng thủ đoạn khác để khống chế hắn.

Mặc dù có thể dùng điểm tạo hoá thăng cấp công pháp, nhưng hắn không rõ sau khi thăng cấp công pháp sẽ xảy ra chuyện gì.

Vạn nhất sau khi thăng cấp, công pháp này càng hại người thì sao?

Chỉ có thể...... Đi một bước tính một bước...…

Ôn Tri Hành thu đồ vào lòng, khẽ thở dài một tiếng.



Kế tiếp, liên tiếp bảy ngày, Ôn Tri Hành đều nhốt mình trong phòng.

Cơ thể của hắn còn đang liên tục phát sinh biến hóa.

Khoảng thời gian đó, hắn có thể nhận thấy được có người đến thăm dò tình huống của mình, mỗi ngày đều tới cửa đưa đồ ăn.

Ôn Tri Hành cực kỳ phối hợp thỉnh thoảng ra ngoài biểu diễn trạng thái của mình.

Mấy ngày nay, hắn mặc dù không tu hành Vạn Diệu Công, nhưng cũng cẩn thận tìm tòi một chút.

Trên đó có một ít giải thích về cảnh giới, ngược lại để cho hắn có thu hoạch tương đối phong phú.

Mặc dù rất dễ hiểu, thậm chí còn nhiều chỗ sai lầm và bỏ sót.

May mắn thay, mỗi lúc như vậy giao diện nhắc nhở sẽ hiện ra.

Ôn Tri Hành rốt cục cũng hiểu sơ bộ con đường tu hành.

Chỉ tiếc, trên ngọc giản này, chỉ ghi lại ba cảnh giới trước nhất, phân biệt là: Thuế Phàm Cảnh, Khí Động Cảnh, Huyền Diệu Cảnh.

______________________________________________

(1) Khô mục phùng xuân: cây khô mục nát, khôi phục sức sống.

(2) Hồi quang phản chiếu: là một thuật ngữ y học đề cập đến một giai đoạn tinh thần trở nên minh mẫn và tỉnh táo hơn trong quá trình bệnh nhân hấp hối.

(3) Lô đỉnh: Là những người bị dùng với mục đích thải bổ, để cướp tu vi, sinh khí, thọ khí…