Chương 20: Hôm nay phải gϊếŧ nghiệt duyên!
Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ* * *
Trước lúc gặp Vương Trung Đỉnh, Lương Cảnh đem “năm điều cấm” đã từng dặn dò Đào Duẫn Duẫn nhắc lại không thiếu một chữ cho Lý Thượng.
Lý Thượng ngây người, “Sao ngài biết Hàn Đông?”
“Hàn Đông?” Lương Cảnh không thể hiểu nổi tư duy lôgic của Lý Thượng.
Lý Thượng gật đầu, “Đúng vậy, người ngài đang nói không phải Hàn Đông sao?”
“Cái gì Hàn Đông Hàn Tây?” Lương Cảnh bị Lý Thượng ngắt lời nên cảm thấy rất bất mãn, “Tôi đang nói với cậu tính cách và ngoại hình mà Vương tổng ghét nhất, không phải chỉ cụ thể ai hết!”
“Nhưng cái đó với Hàn…”
Lương Cảnh dứt khoát ngắt lời, “Cậu chưa tỉnh ngủ hả?”
Lý Thượng trong lòng lẩm bẩm: thực ra là đâu có ngủ…
Lương Cảnh gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh, “Vương tổng, bây giờ ngài rảnh không?”
“Hôm nay tôi ở ngoài cả ngày.”
“Vậy sao…” Lương Cảnh bất đắc dĩ, “Tôi còn đang muốn cho ngài bất ngờ.”
“Đừng vội, còn tới ba ngày, tới hạn cho dù anh không tìm tới cửa tôi cũng sẽ đích thân qua tìm.”
Lương Cảnh cúp điện thoại, nói với Lý Thương: “Về nghỉ trước đi.”
“Không… không gặp sao?”
“Hôm khác.”
Lần đầu tiên Hàn Đông làm công nhân lao động tay chân đơn giản, tuy việc không nhiều lắm nhưng toàn việc vụn vặt, chạy lung tung, nửa ngày là mệt không chịu nổi. Thật vất vả mới chờ tới giờ ăn trưa, Hàn Đông đặt mông ngồi dưới đất, bưng hộp cơm ăn như lang thôn hổ yết.
Ngồi đối diện Hàn Đông là một vị anh em dân công, cười hỏi: “Trước kia chưa làm qua việc gì lao động tay chân đúng không?”
Hàn Đông gật đầu, “Trước kia làm diễn viên.”
“A? Vậy sao lại thay đổi lớn như nước sông với nước biển vậy?”
“Chỉ là diễn viên quần chúng thôi. không tới mức như nước sông với nước biển.”
“Cũng đúng, dù sao cũng là phục vụ cho phim với truyền hình, không khác nhau mấy!”
Quần áo Hàn Đông dính đầu dầu mỡ, khóe miệng hơi co rút, “Anh nói quá, tôi như thế này thì liên quan gì tới phim và truyền hình?”
“Sao lại không liên quan? Công trình quy hoạch chúng ta đang làm là của công ty điện ảnh và truyền hình mà!”
Đôi đũa trong tay Hàn Đông khựng lại, “Tôi đang làm cho công ty điện ảnh và truyền hỉnh?”
“Trên bảng không phải có viết sao?” Anh em dân công chỉ chỉ.
Hàn Đông quay đầu, mấy chữ “Tập òoàn điện ảnh và truyền hình Trung đỉnh” xuất hiện rõ ràng ngay trước cổng công trường thi công.
Tôi đang làm gì thế này! Tìm ngay đúng công trường do chính bọn họ đầu tư!
Hàn Đông lạnh cả lưng, có một loại xúc động muốn bỏ của chạy lấy người. Nhưng ngày lãnh lương cũng đã ấn định, nếu bây giờ đi, vậy xem như cả buổi sáng nay thành công cốc. Nghĩ tới một trăm đồng sắp tới tay, Hàn Đông lại do dự.
Vương Trung Đỉnh hẳn là không tới chỗ như này đâu đúng không? Cho dù muốn tới cũng không nhất thiết là hôm nay tới đúng không? Hàn quang trong mắt Hàn Đông chợt lóe, đúng rồi, Lý Thượng không phải nói hôm nay hắn gặp Vương Trung Đỉnh sao, ha ha ha… Ta đây không cần lo lắng nữa!
“Vương tổng, chúng ta qua bên kia xem, cẩn thận phế liệu dưới chân…”
Hàn Đông vừa mới quăng hộp cơm vào thùng rác, cách đó không xa liền có một đoàn lãnh đạo đang thị sát, nhìn đến khuôn mặt không dùng PS đã dám làm ảnh bìa tạp chí, hai cái đùi nhỏ bắt đầu điên cuồng run rẩy.
Đây là muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt tôi phải không a a a a!!
Hàn Đông phát điên, chạy cũng không chạy được, vạn nhất chạy trốn quá nổi bật bị Vương Trung Đỉnh tóm lấy cường hôn thì sao? Biện pháp duy nhất trước mắt chỉ có trốn? Trốn ở đâu? Trước mắt chỉ có cái thùng rác, nhảy vào khẳng định bị một đám ruồi bọ đu bám. Đang lúc sốt ruột, đột nhiên phát hiện cách ba mét có một miệng giếng.
Bằng cặp chân dài của mình, nếu đạp lên thành tường hai bên chắc là được ha? Chỉ cần chịu đựng tới lúc hắn đi khỏi là được rồi.
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt của Vương Trung Đỉnh lập tức đảo qua.
Không tốt!! Hàn Đông vì tránh xảy ra tình huống “nhất kiến chung tình” dứt khoát kiên quyết nhảy xuống.
Kết quả, lần này đi, xem như đi luôn…